272- TƯỞNG HOẠT ĐỘNG THEO
QUY LUẬT NHÂN QUẢ
(43:04) Còn ở đây thì mình
thấy rằng tất cả những cái tưởng tại sao nó màu nhiệm? Mà tại sao cái tưởng? Bởi
vì cái tưởng thì nó phải có cái vi diệu của nó, cái vi diệu. Tại sao mà bây giờ
chuyện ngày mai này nè xảy ra, mà bây giờ với ý thức mình không biết, mà
cái tưởng nó lại phi nhanh. Khi mà cái tưởng nó hoạt động rồi, nó
ngồi đây mà nó biết ngày mai nè, xe đụng ở trước nhà mình, chết hai người nè. Tại
sao nó biết được như vậy? Thì nói nó là màu nhiệm, chứ sự thật ra nó không phải
màu nhiệm gì hết. Tại vì nó, cái tưởng nó không có thời gian và không gian, mà
trong người nào cũng có cái tưởng uẩn hết. Nhưng mấy con ngưng cái ý thức của mấy
con chưa được.
Bởi vậy Thầy nói giữ cái tâm bất
động. Rồi khi mà giữ tâm bất động được rồi thì mấy con bảo: “Thân này tịnh
chỉ hơi thở”, nó nghe theo, nó tịnh chỉ hơi thở. Thì mấy con bảo, khi
mà cái tâm mấy con mà nó bất động được rồi, thì mấy con bảo: “Ý thức
ngưng hoạt động, tưởng thức hoạt động”, thì nó sẽ hoạt động hết. Bởi
vì thân của mấy con nó có năm uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Mà sắc uẩn thì
nó thuộc về ý thức của mấy con rồi. Cho nên khi mà cái sắc nó hoạt động thì cái
tưởng nó không hoạt động. Cũng như mấy con ngủ thì mấy con có chiêm bao, chứ mấy
con thức thì làm sao chiêm bao? Mà chiêm bao là cái gì? Cái tưởng chứ cái gì.
Các con thấy không?
(44:33) Cho nên ở đây nó cụ
thể, nó rõ ràng. Cho nên chúng ta phải biết rằng: Tại sao có người mà người ta,
cái tưởng người ta hoạt động thì người ta lại rờ cái tay vô, cái bịnh người đó
lại hết? Tất cả mọi cái mà Thầy đã nói cho các con biết là tất cả mọi việc đều
có sự nhân quả. Cái cô bé này, cô trị một thời gian sau, cái bàn tay cô không
trị ai được nữa hết. Bởi vì cái số người có nhân duyên với bàn tay cô trị bệnh
là do cái nhân quả. Cho nên cô sinh ra đứa bé, mà cái bàn tay cô bắt đầu cô trị
bệnh cái người thứ nhất. Ví dụ cha cô đi, mắc xương đi, cô vuốt như vầy cái
xương tuột xuống, đó là cái bệnh thứ nhất.
Từ đó mới đồn ra, các con hiểu
không? “Trời ơi! Tôi có đứa bé này sao mà nó trị hay quá! Tôi mắc xương
gần chết vậy, mà nó vuốt cái chạy tuốt à”. Thì cái người mà _ có duyên của
cô bé _ thứ hai này nghe được vậy, bây giờ cũng nhức cái đầu: “Cháu
cháu làm ơn cháu vuốt cái đầu cho cô chút coi”. Bị nghe ông cha nói: “Tôi
có đứa con hay quá, Trời ơi! Nó vuốt tôi một cái xương chạy tuốt”. Thì cô
này, cô lại có cái duyên nhân quả với cái cháu bé đó cho nên cô nhức đầu. Chứ mấy
người kia nhức đầu họ không cần nhờ đâu, họ không tin đâu, họ đi nhà thương chứ
họ không tin con bé này đâu. Nhưng mà cô này có cái duyên, cho nên cô tin. Cái
cô bé này vuốt cái đầu cổ, vuốt cái sao cổ hết nhức đầu. “Trời ơi hay
quá!” Cổ đồn ra. Do cái tin đồn ra như vậy, tức là cái duyên nhân quả
để tạo cho một số người sau này với cô bé đó. Các con hiểu không? Thầy nói nhân
quả mà.
Nhưng mà thời gian cô này có
cái bàn tay cô vuốt người ta không hết nữa rồi, “Trời ơi, giờ tôi trị
không được nữa rồi”, thì rõ ràng là nhân quả hết rồi.
Cho nên trong những cái điều kiện
mấy con thấy nó xảy ra rất nhiều việc mà do cái tưởng. Nhưng cái tưởng đó cũng
phải nằm trong quy luật của nhân quả, chứ không ngoài quy luật nhân quả mà làm
được chuyện gì hết.
Cho nên thí dụ như: Tại sao Thầy
đến cái ông bác sĩ đó thì Thầy hết bệnh, mà đến bác sĩ khác trị không hết? Cái
duyên của Thầy với ông bác sĩ đó. Cho nên người ta nói: “Phước chủ may
Thầy”, chứ ông Thầy ông có giỏi gì.
(47:05) Trưởng lão: Bây
giờ con hỏi có hai người, một cái người mà chữa bệnh hóc xương, một cái người
mà hốt thuốc để mà trị bệnh gãy xương. Thật sự ra thì nó tùy cái nhân quả như
Thầy nãy giờ nói mấy con, nó do nhân quả. Cái người này họ có thể họ chặt một mớ
lá cây họ bằm nhỏ, đâm cho dập rồi họ bó lên cái người mà bị gãy xương, thì cái
người này xương họ liền trở lại như thường. Nhưng mà cũng lá cây đó, chúng ta
cũng thấy rõ ràng những cái lá cây đó. Nhưng mà cái người khác hái mà đâm, rồi
cũng bó vậy, nhưng mà không hết. Thì mấy con thấy đó là cái nhân quả nó rất rõ
ràng, cái duyên nhân quả của cái cô bé đó hay hoặc của cái người đó. Họ bẻ một
mớ lá cây đó, rồi họ đâm đi, rồi họ bó vào cái chỗ người gãy xương thì cái
xương nó lành. Nhưng cũng lá cây đó mà với một người khác thì nó lại không
lành, thì như vậy.
Cho nên người xưa, người ta rút
tỉa những kinh nghiệm đó, người ta mới nói ra “Phước chủ may Thầy”.
Nghĩa là ông thầy đó, ông có cái duyên với cái người đó, ông trị nó hết. Còn
mình thì chưa có phải là cái phước của mình làm Thầy, cho nên mình cũng bắt chước
mình làm. Cho nên vì vậy mà bệnh nó không có hết. Chứ bây giờ thấy chặt lá cây
như vậy, làm vậy thì ai bắt chước cũng được. Nhưng mà có người làm lại hết bệnh,
mà có người làm không hết bệnh đâu. Cũng bắt chước chặt lá cây đó, nhưng có người
bó không hết, còn có người bó hết.
(49:02) Cái tưởng của
chúng ta, nó bởi vậy trong thân của chúng ta nó có hai cái biết màu nhiệm. Cái
biết màu nhiệm thứ nhất của nó là tưởng uẩn của chúng ta, cái biết mà thứ ba là
thức uẩn. Thức uẩn là cái trí tuệ Tam Minh của một người tu chứng đạo. Bởi vì
trong đầu của chúng ta nó có ba cái biết rất rõ ràng:
Cái biết thứ nhất là thuộc về sắc
uẩn. Như bây giờ mấy con nghe Thầy, hiểu biết những lời Thầy nói đó là cái sắc
uẩn.
Còn cái biết mà mấy con biết,
mà trong khi mấy con nằm chiêm bao đó, là cái biết của tưởng uẩn. Chứ bây giờ
cái tưởng uẩn của mấy con chưa có hoạt động được là tại vì mấy con tự dừng lại
cái ý thức của mấy con thì mấy con chưa có dừng được.
Đó, cho nên vì vậy mà mấy con
chưa có hoạt động được cái tưởng thức theo ý muốn của mấy con. Chứ mấy con có sẵn
cái của cải tài sản của tưởng thức có rồi, nhưng mấy con chưa biết sử dụng nó.
Chưa biết sử dụng nó là bằng cách mấy con không có dừng được cái ý thức của
mình. Chứ bây giờ mấy con bảo: “Ý thức ngưng hoạt động hoàn toàn để tưởng
thức hoạt động”. Thì lúc bây giờ cái ý thức của mấy con, nó nghe lời cái lệnh
của mấy con như vậy, lệnh tác ý vậy đó thì nó ngưng hoàn toàn. Thì đương nhiên
là mấy con, coi như là mấy con đang đi tới đi lui như một người ở trong mộng.
Thì người ta nhìn cái gương mặt của mấy con nó không phải là cái người bình thường
nữa mà nó khác. Cái mặt nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nó nhìn trời, nhìn mây cái kiểu
gì đâu, như cái người điên, người khùng gì. Nhưng mà mấy con làm nó vi diệu lắm
mấy con, bảo đâu nó có đó. Bởi vậy nó phải thay đổi cái gương sắc của mấy con.
Còn bây giờ ở trên cái thân sắc
của mấy con hiện bây giờ đó là thuộc về cái thức uẩn. Thức uẩn nó hoạt động,
cho nên người nào cũng mặt bình thường hết. Nhưng mà cái tưởng thức của mấy con
nó hoạt động thì cái mặt của mấy con nó giống người lên đồng. Thầy không biết mấy
con có biết người lên đồng không? Thì nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn đó là cái tưởng nó
hoạt động mấy con. Cho nên trong cái sự màu nhiệm của cái tưởng uẩn thì nó
không thể nghĩ bàn. Nó tùy cái hoàn cảnh của nó, nhưng nó không đi ra ngoài cái
nhân quả của nó.
Mấy con thấy chúng ta sinh lên
đã làm thân người là chúng ta đi ở trong cái quy luật của nhân quả. Cho nên từ
cái gì màu nhiệm cách gì đi nữa cũng là nằm trong cái nhân quả. Cũng như hiện
bây giờ Thầy mà dạy mấy con, cũng tùy theo cái nhân quả mà dạy, chứ không phải
đi ra ngoài nhân quả mà dạy được. Cho nên cái duyên của bao nhiêu người đó, Thầy
biết nó có cái duyên của bao nhiêu người đó. Thầy mới mở đạo tràng để từ đó cái
số người mà có duyên với mình họ sẽ đến. Rồi trong số cái duyên người mà đến với
Thầy thì họ sẽ tu được bao nhiêu người và bao nhiêu người không được, chứ không
phải là người nào cũng được hết đâu. Tại vì họ gieo cái duyên sâu hoặc là cạn.
(52:29) Cũng chẳng hạn nào
như bây giờ kiếp trước Thầy đi khất thực, mà ngày nào Thầy cũng đi trước nhà
con, của con. Thì con ngày nào con cũng do cái lòng kính trọng, thấy một vị tu
sĩ mà đi xin vậy đó, ngày nào cũng con nấu cơm, rồi cũng dành cho Thầy một bát
cơm. Cứ chờ cái giờ đó bưng ra cúng dường cho, thì đó là ngày nào cũng nuôi dưỡng
Thầy thì Thầy sẽ nợ mấy con nhiều. Cho nên vì vậy mà Thầy phải trả cho mấy con
một thời gian dài, buộc lòng khi hướng dẫn dạy cho mấy con tu để coi như là đền
đáp lại cái công ơn của mấy con đã nuôi dưỡng Thầy tu tập, có vậy thôi. Và đồng
thời cái người mà đã gieo cái duyên bố thí như vậy đó thì cái người đó quyết
tâm lắm mấy con.
Còn mấy con thí dụ như thấy Thầy
đi ngang qua: “Thôi sẵn có tiền mình mua ổ bánh mì cúng dường cho ông
Thầy này đi”. Bắt đầu đó, mấy con mua ổ bánh mì cúng dường, thôi mai mốt
không cúng dường gì nữa hết. Thì cái duyên hôm nay mấy con gặp Thầy, Thầy nói rồi
tu chơi chơi vậy thôi rồi về. Đó là cái duyên mấy con. Cũng như bây giờ mấy con
nghe Thầy nói, rồi, thôi, về, tu được không được thôi đi về, đó là cái duyên mấy
con. Cho nên vì vậy mà cái số người mà gieo cái duyên sâu như vậy đó, giữa Thầy
như vậy đó, thì rất ít, không có nhiều.
Cho nên hôm nay mấy con được
nghe Thầy tức là tạo thêm cái duyên mới, nó tiếp tục, nó nối tiếp tạo duyên mới.
Rồi mấy con mới về, mấy con nỗ lực, mấy con thực hiện trên cái duyên mới đó, mấy
con tu tập. Thì cái duyên mới đó nó lại tạo thêm một cái duyên mới khác, “Duyên
khởi trùng trùng”. Mấy con có nghe Phật dạy: “Duyên khởi trùng
trùng”. Từ cái duyên này nó chuyển tới cái duyên khác. Cũng như sao hôm qua
Thầy không kêu các con đến gặp Thầy mà bữa nay? Cũng là cái duyên đấy mấy con,
các con hiểu chưa? Trong đó có một số người nào đó, nghĩa là có cái duyên, cho
nên chờ bữa nay để mà gọi cái người đó đến, các con hiểu chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét