241- 6.1- LẤY NĂM ĐỨC NHÂN BẢN LÀM ĐẠO ĐỨC CHO DÂN TỘC VIỆT NAM
(56:44) Mà
không những, Thầy nói trước đức Phật đã có năm giới luật, tức là năm điều thiện,
đức Phật chỉ làm người, đức Phật ra đời chỉ là người dựng lại năm điều thiện
đó, vì có con người là có năm điều thiện. Quý Phật tử đến chùa để xin Quy y, thọ
Tam quy Ngũ giới, mà ngũ giới tức là năm điều thiện. Không phải có Phật giáo rồi
mới có năm điều thiện mà con người có mặt trên hành tinh là năm điều thiện đã
có. Đức Phật Thích Ca ra đời Ngài chỉ lấy cái có đó mà Ngài dựng lại, cho nên
Năm Giới Luật của đạo Phật người ta gọi là năm cái Đức Nhân Bản. Vì vậy chúng
ta lấy năm cái đức Nhân Bản này mà chúng ta xây dựng cái nền Đạo Đức của dân tộc
Việt Nam, đâu phải chịu ảnh hưởng của Phật giáo Trung Quốc, đâu phải chịu ảnh
hưởng Phật giáo của Ấn Độ, mà Phật giáo Việt Nam là phải của Việt Nam.
(57:48) Theo
Thầy thiết nghĩ, đầu óc Việt Nam chúng ta không bị lệ thuộc. Các con biết một đất
nước nhỏ sống kế bên Trung Quốc, luôn luôn bị Trung Quốc cai trị. Rồi với một
cái đất nước nhỏ như thế này, vũ khí rất là thô sơ bằng tầm vông, vật nhọn thế
mà đương đầu với giặc Pháp, một trăm mười lăm năm mới đuổi giặc Pháp ra khỏi đất
nước, mấy con đọc lại lịch sử đi. Đâu phải dễ, máu xương của tổ tiên ông bà
chúng ta đổ trên mảnh đất này rất nhiều. Hôm nay, đất nước chúng ta độc lập là
hạnh phúc vô cùng, người Việt cai trị người Việt hạnh phúc vô cùng, người ngoại
quốc cai trị người Việt chúng ta tàn khốc lắm, thật sự.
(58:36) Cho
nên Phật giáo là Phật giáo của Việt Nam chứ không phải Phật giáo ảnh hưởng của
Trung Quốc, ảnh hưởng của nước khác, chúng ta phải sáng suốt xây dựng nền Phật
giáo của dân tộc Việt Nam. Năm đức, năm giới luật đó là năm cái đức hạnh của
loài người, chúng ta lấy đó mà dựng lại nền Phật giáo của Việt Nam, chúng ta
không bị ảnh hưởng của đất nước nào cả. Thầy mong rằng ngày mai chúng ta sẽ có
kinh sách của Việt Nam chứ không phải tạng kinh của Trung Quốc, tạng kinh Hán
ngữ của Trung Quốc. Hòa thượng Minh Châu đã dịch từ kinh Pali sang Việt ngữ làm
chúng ta có một cái chỗ dựa rất rõ ràng, đạo Phật từ Ấn Độ. Lời nói của Đức Phật
còn đó, những gì của loài người, những gì Đạo Đức của loài người chứ không
riêng gì của Ấn Độ, của Trung Hoa hoặc của Việt Nam, lấy cái đó dựng lại làm nền
Đạo Đức của dân tộc Việt Nam của chúng ta. Sách vở của chúng ta bằng Việt ngữ
chứ không phải bằng Hán ngữ. Đừng nghĩ rằng vào chùa viết chữ nho đó là hạnh
phúc được. Người Việt Nam sai khiến Việt Nam. Các con nghĩ rằng mình là người
Việt Nam, khi mình ngoại giao với người khác mình dùng tiếng Anh, tiếng Pháp,
tiếng Tàu, tiếng Nhật mình nói chuyện với họ là được, nhưng người Việt Nam đừng
nên khoe tiếng ngoại ngữ với Việt Nam. Có người thì chuyên dụng ngôn ngữ Pháp
hoặc Anh chúng ta biết nói tỏ ra như mình hay. Là người Việt chúng ta cố gắng học
là người nào cũng sẽ nói được tiếng anh, tiếng Pháp, cố gắng học là chúng ta sẽ
nói được, không phải là không nói được tại vì chúng ta học là chúng ta phải nói
được. Các con thấy rất rõ, cho nên đừng đem cái sự học chúng ta khoe mà hãy dựng
lại nền Đạo Đức cho chúng ta sống, để người Việt chúng ta biết thương yêu nhau
như chia sẻ những sự đau khổ, đó là hạnh phúc mấy con. Đó mới chính là Phật
giáo của Việt Nam chúng ta.
(1:00:56) Đó
hôm nay mấy con nghe được những điều Thầy nói, gợi ý cho các con hôm nay cái
duyên về chúng ta là người Việt Nam, phải thương yêu nhau nhiều mấy con. Mấy
con nhìn lại những cái trang sử mà đất nước chúng ta bị nô lệ của người khác, tổ
tiên ông bà chúng ta đau khổ lắm mấy con. Con cháu chúng ta hôm nay sống trong
cái đất nước độc lập - tự do - hạnh phúc như thế này hạnh phúc lắm mấy con,
không bị người ta muốn bắt bớ mình cách nào, không bị người ta đánh đập mình
cách nào. Những hình ảnh mà người dân Việt của mình chạy xích lô mấy con, xích
lô kéo đó xe kéo đó, mà người Pháp họ qua cai trị chúng ta họ ngồi trên chiếc
xe như vậy mà chạy không nổi, nó ở trên nó lấy cây nó đánh xuống. Đau lòng lắm
mấy con, chúng ta đánh chúng ta như con vật. Những hình ảnh đó làm mình đau
lòng cho một đất nước bị người khác cai trị. Hôm nay đất nước chúng ta được độc
lập, tự do như thế này nhưng chúng ta phải dè dặt lắm mấy con. Chúng ta là người
Việt Nam rất là hiếu sinh. Thầy nói thẳng thật, khi chúng ta giúp cho nước
Campuchia là một nước lân cận chúng ta, giúp xong chúng ta rút quân về, cái
lòng cao thương của chúng ta không đàn áp người Campuchia, đẹp đẽ vô cùng. Chứ
còn người Trung Hoa làm không được, khi mà giúp chúng ta rồi thì chúng chiếm đoạt
chúng ta. Các con nhớ chúng ta ở bên nước gần nước Trung Hoa, và ngay bây giờ cả
một cái thế giới như thế này mà vẫn còn xâm chiếm chúng ta được, cái tham vọng
của người Trung Hoa ghê lắm mấy con. Không, Thầy nói thẳng nói thật mà mấy con.
Các con đọc báo chí, đọc lịch sử chúng ta liền đi, cả một thế giới như thế này
mà vẫn còn xâm chiếm đất nước chúng ta được. Nếu khi đất nước chúng ta yếu một
chút, vũ khí chúng ta yếu một chút là chúng đàn áp chúng ta đó. Cho nên chúng
ta phải thương nhau, phải chia sẻ với nhau trong một đất nước nhỏ như chúng ta,
có ít người lắm mấy con. Cho nên chúng ta thương những đất nước nhỏ hơn chúng
ta như Campuchia, chúng ta hãy giúp đỡ họ với cái tình đồng lân cận, lân bang.
Đó là những điều chúng ta cần làm.
(1:03:31) Cho
nên hôm nay được nghe Thầy mấy con phải ráng tu mấy con, tu để tâm mình bất động,
để mình đủ cái ý chí, đủ cái gan dạ, đủ cái sức để làm chủ thân tâm của chúng
ta. Đồng thời, chúng ta giúp cho con cháu chúng ta được giải thoát mấy con, chứ
không khéo nó theo lầm cái lối mòn của chúng ta, nó sống theo cái lối mòn của
chúng ta, nó sẽ đau khổ, đau khổ như thế nào mấy con biết. Bây giờ con trai,
con gái lớn lên thì phải có chồng, có vợ. Một mình nó, nó giải thoát mấy con,
có ai cãi cọ nó đâu. Thêm một người chồng, người vợ thì hai tư tưởng rồi, có
cãi cọ đó. Mới đầu thì nó còn tùy thuận nhau lắm, sau đó nó không tùy thuận nó
cãi cọ, rồi nó có bao lực trong gia đình mấy con. Đây là Thầy nói chỉ có hai đứa
thôi. Rồi mấy con làm cha mẹ mà nhìn con mình nó như vậy, mấy con có đau lòng
không? Nó thuận hòa thì không nói gì, mà nó nghịch nhau thì khổ lắm. Rồi bây giờ
nó đẻ, sanh con nó ra, nó sanh con nó ra thì con nó phải khổ. Mà con nó khổ thì
làm sao nó không khổ, mà nó đã con nó khổ, nó khổ thì mấy con làm cha mẹ mấy
con có khổ không? Khổ mấy con, tiếp nối cái sự đau khổ liên tục từ đời này đến
đời khác. Chúng ta hãy tu tập đi.
(1:05:01) Các
con sẽ đặt câu hỏi: “tất cả mọi người dân Việt Nam đều tu hết thì đất nước này
sẽ còn ai?”, còn chứ. Trong đạo Phật có bốn loại sanh mấy con, Đức Phật đã xác
định mà, Thấp sanh này, Noãn sanh này, Thai sanh này, Hóa sanh này. Thấp sanh
là nơi ẩm ướt, mấy con chỗ nào ẩm ướt, thời gian sau thì thấy ở đó sanh ra những
cái loài vật. Nó khô thì không thấy nhưng mà ẩm ướt một thời gian, thấy trùm dế
nó hoặc là những cái loài vật sinh, sanh ra nó Thấp sanh. Noãn sanh là loài
sanh trứng mấy con, đẻ ra trứng mấy chim đồ đó, đẻ ra trứng gà đồ, vịt đẻ ra trứng
rồi nở đồ là noãn sanh. Thai sanh là như chúng ta, cha mẹ mình mang mình trong
bầu, trong lòng, đó là Thai sanh. Hóa sanh thì bây giờ chúng ta chưa thấy. Phải
không? Đừng nghĩ rằng theo kiểu mà như con bướm, từ con sâu mà thành con bướm,
à hóa ra mọc cánh, điều đó đều tưởng tượng mấy con. Trước kia con bướm mẹ và
con bướm cha nó sau khi đẻ trứng ra, trứng mới nở ra thành con sâu, con sâu lớn
lên mới mọc ra cánh chứ không phải nó Hóa sanh mà thành con bướm được. Không phải
con sâu hóa sanh, mà con sâu nó mọc cánh nó thành con bướm, nó trở thành lại giống
cha mẹ nó. Nó qua một quá trình, nó trở thành con bướm, đây không phải là Hóa
sanh. Mà Hóa sanh như thế này, trong không gian của chúng ta có bốn chất đất,
nước, gió, lửa mà thân chúng ta là hợp chất đất, nước, gió, lửa hợp lại thành
thân. Cho nên thân người nào cũng do bốn chất đất, bốn đại, Đức Phật gọi là bốn
đại đất, nước, gió, lửa, bốn đại hợp lại thành. Vậy thì một người Hóa sanh là một
cái người phải có ý thức lực.
(1:07:01) Như
Thầy hồi nãy mình muốn tịnh chỉ hơi thở là nó tịnh mà. Người mà có cái ý thức lực,
người ta bảo cái cơ thể này có trọng lượng và cái sức hút của trái đất nó hút
xuống, cho nên chúng ta không thể đi khơi khơi ở trên được, vậy mà cái lực của
ý thức nó nâng cái thân của chúng ta lên được. Đó thì mấy con thấy nó có cái sức
mạnh, rất mạnh mà. Cho nên vì vậy mà nó hợp lại, nó ra lệnh bốn cái đại này hợp
lại thành một con người, con người như thế nào nó đã vạch ra trong cái ý của nó
rằng gương mặt như thế nào, bao cao, hình dáng bao cao và những con người này
có ăn hay không. Có, có ăn bởi vì nó hợp lại thành một cái thân tứ đại mà mấy con,
mà thành tứ đại để nuôi tứ đại nó, nó phải ăn. Nhưng nó phải ăn cái gì? Chớ nó
không phải ăn đồ lương thực của chúng ta, nó cũng ăn tứ đại mấy con. Nó sẽ ăn bằng
thiền định, một người ngồi thiền mà một tháng, hai tháng không chết mấy con cứ
nghĩ: “họ sống bằng gì đây?”. Lỗ chân lông họ hấp thụ từ không khí nó có bốn định,
bốn cái sống trong đó cho nên nó nói ngồi thiền một tháng, hai tháng mà sao da
thịt không ốm, mà họ không có ăn uống cái gì được hết. Lỗ chân lông họ hấp thụ
bằng cái bộ ở ngoài không khí. Các con thấy quá hay, đâu có gì ngoài không khí
chúng ta đủ bốn chất mà, đất, nước, gió, lửa đủ mà. Cho nên nó hấp thụ vào, nó
nuôi cái thân thiện. Cho nên chúng ta có đủ thì chúng ta hợp nó lại thành một
con người, con người họ sẽ sống bằng tứ đại thật. Bây giờ có thân tứ đại mà,
thì cái người này họ không ăn như chúng ta, họ không lao động làm ra lúa gạo, đồ
ăn, thực phẩm mà họ chỉ ngần đó im lặng, ngồi im lặng mấy cái thì cơ thể họ
đang thọ thực trong không khí mấy con, hạnh phúc vô cùng. Không làm mà ăn hoài
không hết. Không khí làm sao hết mấy con, có phải không mấy con? Hằng ngày mấy
con tiêu thụ bao nhiêu không khí hít thở, mà có hết không khí đâu. Các con thấy
không? Cho nên vì vậy mà chúng ta hãy tu đi mấy con, hạnh phúc lắm mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét