230- 1.3- HIỂU RÕ NHÂN QUẢ - CHUYỂN NHÂN QUẢ
(10:42) Đức
Phật dạy “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Người biết tu
Phật pháp là biết giữ gìn tâm giải thoát, tâm bất động. Còn người không biết tu
theo đạo Phật mà cầu khẩn chư Phật gia hộ được bình an, mạnh giỏi là người đó
không biết tu đạo Phật. Cho nên đối với Thầy, khuyên quý Phật tử “được
thân người là khó”, cuộc đời có gì đâu hãy buông xuôi hết đi. Vợ chồng, con
cái tất cả đều là nợ nhân quả gặp nhau để mà trả, thuận thì vui cười, nghịch
thì chống trái, cãi cọ, buồn phiền, đau khổ. Có gia đình ai mà không cãi cọ, có
gia đình ai mà không đau khổ khi mất người thân mất. Đó là quy luật của nhân quả.
Chúng ta sinh ra làm người đều vay thì phải trả mà thôi. Nhưng nhân quả không
có nghĩa là định mệnh, là số mệnh mà không thay đổi được. Người ta chửi mình có
nhân quả mấy con, nhưng tâm chúng ta không giận hờn đó là chuyển nhân quả, còn
người giận hờn đã bị nhân quả chi phối. Cho nên đối với người tu theo đạo Phật
làm cho nhân quả thay đổi toàn bộ, sống giải thoát hoàn toàn, chuyển nhân quả
chứ không phải nhân quả chuyển chúng ta. Còn chúng ta hôm nay sống luôn luôn bị
nhân quả chuyển mình, làm chúng ta khổ, vui, buồn, giận theo nhân quả. Còn người
tu sĩ Phật giáo, còn người Phật tử theo đạo Phật thì không còn buồn vui, giận hờn,
thương ghét. Có như vậy mới là đệ tử của đạo Phật, mới là những người xứng đáng
cầm ngọn đuốc Phật pháp thắp sáng lại cho người sau. Nếu chúng ta làm không được
vậy thì không xứng đáng mấy con.
(13:09) Cho
nên lúc đầu Thầy gặp quý Phật tử, Thầy nói: “Đạo Phật là đạo con người,
đạo của con người. Nếu con người không có thì đạo Phật không ra đời”. Tại
vì có con người nên đạo Phật ra đời. Vì con người có bốn sự đau khổ, còn hoàn
toàn những cái cảnh giới khác, những cõi giới khác hoàn toàn họ không phải như
chúng ta. Nếu đặt thành có các cõi siêu hình hoặc là các cõi khác đều không như
chúng ta. Thí dụ, Thầy thí dụ có cõi siêu hình như có linh hồn thì linh hồn con
người có đau không mấy con? Không, bởi vì linh hồn nó đâu có thân như chúng ta
đâu và linh hồn nó đâu có cái khuôn mặt của chúng ta. Vậy mà chúng ta nói rằng
cái linh hồn chúng ta xuất ra đều mang cái mặt của chúng ta thì điều đó là điều
tưởng của chúng ta mà thôi. Thầy đặt thẳng có thế giới siêu hình có linh hồn,
thì linh hồn phải có cái gương mặt của linh hồn, phải có con người của linh hồn
và linh hồn không thể ăn thực phẩm của con người. Bởi vì con người chúng ta có
cái thân tứ đại thì phải ăn thực phẩm tứ đại, còn linh hồn đâu có thân tứ đại.
Cho nên suy cho cùng thì chúng ta biết rằng trong thân chúng ta không có linh hồn,
mà chỉ có Tưởng thức của chúng ta làm việc như có linh hồn. Cho nên các nhà mà
ngoại cảm, các nhà mà lên đồng nhặt xác đều là Tưởng hoạt động chứ không phải
linh hồn của người chết nhập. Đó là cái hiểu sai của chúng ta từ xưa đến giờ,
xây dựng cái thế giới linh hồn. Cho nên ở đây chúng ta đừng nghĩ mà chúng ta
hãy nghĩ cuộc sống chúng ta trong hiện tại, đừng nghĩ rằng chúng ta chết còn có
linh hồn đi tái sanh luân hồi.
(15:33) Điều
gì đi tái sanh luân hồi quý Phật tử? Hằng ngày quý vị chửi người khác, hằng
ngày quý vi ban cây một bát cơm cho người nghèo đói, hằng ngày quý vị nói lời
nói ôn tồn, nhã nhặn để giúp người ta an ổn tinh thần, hằng ngày quý vị nạt nộ,
chửi mắng người, tất cả cái đó gọi là Nghiệp. Khi chết đi mấy người, các Phật tử
không còn một vật gì đi tái sanh luân hồi mà chỉ có hành động thiện ác đó, nghiệp
đó tiếp tục tương ưng tái sanh luân hồi. Cho nên chúng ta không có linh hồn đi
tái sanh luân hồi, mà có nghiệp tái sanh luân hồi. Nghiệp là hạnh động thiện ác
của chúng ta hằng ngày lưu xuất, phóng xuất trong không gian của chúng ta. Khi
bỏ thân này, tất cả những nghiệp của chúng ta đã phóng xuất thành một cái lực
hút của những người có tương ưng với tham, sân, si của nghiệp chúng ta thì
chúng ta sẽ làm con của những người đó. Cho nên trong cuộc đời của chúng ta ai
mà không tạo nghiệp, mà có tạo nghiệp thì phải có sự tái sanh luân hồi kế tiếp,
làm sao trật?
(16:54) Quý
Phật tử thấy rõ, cho nên người tu hành mà theo đạo Phật là người không tạo nghiệp.
Bởi vì hằng ngày họ đâu có chửi mắng ai, hằng ngày họ đâu có khởi lòng ham muốn,
họ đâu có thương, họ đâu có ghét ai, họ luôn luôn trong tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Ngày này, giờ này, khắc này thường xuyên từ tháng này đến năm
khác đều là trong Tâm Bất Động, họ không có một nghiệp. Nghiệp làm sao mà tái
sanh luân hồi? Vì vậy mà một người tu theo đạo Phật, người ta đã biết rất rõ
tâm chúng ta Bất Động thì chúng ta biết rằng mình chấm dứt tái sanh luân hồi.
Còn tâm còn nghĩ ngợi, thương ghét, giận hờn, buồn phiền là phải có tái sanh
luân hồi, không chạy đâu thoát. Bởi vì đạo Phật, đạo như thật. Hiểu rõ bằng ý
thức của chúng ta, hiểu rất rõ. Chúng ta còn tiếp tục tái sanh luân hồi hay chấm
dứt tái sanh luân hồi, đều biết. Chúng ta có giải thoát hay không giải thoát,
chúng ta biết. Chúng ta đang ở trong Niết Bàn hay không ở trong Niết Bàn, chúng
ta đều biết rõ. Khi tâm còn lăng xăng nghĩ ngợi, thương ghét, buồn phiền là biết
chúng ta khó ở Niết Bàn. Quá đơn giản! Thử hỏi quý Phật tử, quý thầy có muốn
mình ở trong sự an vui, Niết Bàn hay là muốn ở trong địa ngục đau khổ? Chắc ai
cũng muốn ở trong Niết Bàn, ai cũng muốn hạnh phúc, ai cũng muốn được sự an
vui, có ai muốn đau khổ bao giờ. Nhưng tại sao không làm được? Tại vì nhân quả
quá nhiều, vay duyên quá nhiều. Vay duyên tức là nhân quả đó, lôi kéo làm chúng
ta không còn thời gian rảnh rang mà tu tập, không còn thời gian. Thời gian
chúng ta bị chi phối về cái ăn, về cái ở, về áo quần, về con cái, về gia đình
chúng ta, về xã hội. Hết rồi, chúng ta không còn thời gian. Cho nên những phút
giây mà quý Phật tử dừng lại bỏ xuống trong một tuần mà về Tu viện Chơn Như mà
xin vào một cái thất để ngồi gạn lọc tâm tư của mình, trong một tuần, một tuần
đó chính quý Phật tử đã sanh cho mình.
(19:40) Cho
nên trong cuộc đời tu hành, Thầy thấy biết rồi, mà làm sao cứu mọi người đây? Đức
Phật nói: “các con tự thắp đuốc lên mà đi. Ta không đi cho các con con
đường đó được. Dù muốn giúp cho các con cách gì cũng không thể đi con đường của
mấy con được, mà phải tự mấy con cứu lấy”. Tự mình giữ gìn tâm Bất Động, tự
mình giữ gìn tâm Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự là tự mình cứu mình mấy con. Không
ai làm cho mình được điều này, mà chỉ chính mấy con.
(20:17) Mấy
con biết được thân là quý, biết được mình sinh làm người được làm người là quý.
Thì cái thời gian làm người nó không lâu, cao lắm thì mấy con một trăm mấy chục
tuổi là hết sức. Mà sống chi cho tới một trăm mấy chục tuổi hết sức cực khổ mấy
con. Như Đức Phật tám mươi tuổi Ngài đã ra đi. Thầy hôm nay tám mươi mốt, tám
mươi hai tuổi rồi, Thầy nghĩ rằng nếu có một sư thầy nào đã tu tập, làm chủ sự
sống chết như Thầy thì chắc chắn Thầy cũng xin lui. Bởi vì mang thân quá khổ mấy
con, mang cái thân tứ đại này khổ lắm.
(21:06) Các
con cứ nghĩ đi, ngày Thầy chỉ ăn có một bữa mà phải nhai nuốt, mà nhai nuốt đồ
bất tịnh chứ phải được cái được quý giá gì đâu. Các con nghe nói thực phẩm bất
tịnh, các con cứ nghĩ rằng bữa nay làm một món ăn rất ngon, nhưng các con để
ba, bốn ngày thì mấy con sẽ nhìn trên cái dĩa món ăn đó các con sẽ thấy mốc
meo, mùi chua chát thì không phải nó bất tịnh sao các con? Bất tịnh ngay khi
chúng ta nhai vào miệng, nhổ ra là đã thấy người ta không dám nhìn rồi, chứ
chưa nói chi nó phải để năm, bảy ngày. Huống hồ khi nuốt vào bụng rồi mà ói ra
thì còn ai dám lại gần nữa, bất tịnh đến mức độ. Như vậy thực phẩm có quý
không; không quý. Không ăn thì không sống, mà ăn là cả một vấn đề khổ, phải làm,
phải nấu nướng rồi mới đem ăn, ăn phải nhai rồi phải nuốt, bao nhiêu thứ cực nhọc
thế mà chúng ta lại đắm đuối trong ăn chứ. Chúng ta có khôn ngoan không, có
buông, có trí tuệ không, hay là đắm đuối trên ăn uống? Bữa nay sao anh làm món
ăn này dở quá, không ngon. Than phiền! Đời sao chúng ta vô minh đến mức độ cái
khổ mà vẫn tham. Cho nên chúng ta hãy buông xuống nó, buông xuống nó.
(22:48) Hiện
giờ chúng ta sống là để tu tập, ăn để sống, sống để tu tập, để được giải thoát
chứ không phải sống để cầu, buông, để cầu ngon dở của thực phẩm. Hãy nghe lời
Thầy nói, cho nên Thầy nghĩ rằng sống bảy, tám mươi tuổi mà ngồi lại nhai một
món ăn để mà nuốt, may còn răng cỏ nhai chứ không còn răng cỏ như các cụ ngày
xưa, mấp mấp nuốt, thật là khổ đau vô cùng. Bởi vì già khổ là vậy. Nhưng mấy
con nghĩ như Thầy tuổi lớn như thế này, còn các cụ cũng như Thầy nhưng cơ thể của
các cụ mà trời trở, mưa gió thình lình thì từng lóng xương của các cụ nhức chỗ
này, đau chỗ khác, nằm không yên mà đêm thì ngủ không được ngon như tuổi còn trẻ.
Cứ thức rồi trăn trở, không khi suy nghĩ đứa cháu thì nghĩ đến đứa con kia, tâm
bất an. Nếu con cái được giàu sang thì cũng đỡ, nếu nghèo đói thì lại không yên
cho con cháu mình. Cho nên già khổ lắm mấy con! Các con ở đây có một cụ già thì
con thấy cụ rất khổ, đi khòm lưng như vậy còn gì không khổ. Thầy cũng già,
nhưng may mắn thay nhờ tâm Bất Động nên đẩy lui được tất cả các sự khổ đau trên
thân Thầy, không nhức trong khớp xương, không đau bất cứ những nơi nào. Còn các
cụ, khi trời trở gió, mưa gió bất thình lình, nắng mưa không hợp thì ngay đó cơ
thể thích nghi không kịp với thời tiết thì đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia.
Thì mấy con thấy khổ vô cùng phải không? Cho nên hãy sáng suốt. Còn Thầy chỉ
cho biết, khích lệ, sách tấn để mấy con ráng tu. Thỉnh thoảng mấy con về đây nhập
thất mấy con, Thầy không gọi mấy con về đây để làm lợi ích gì nhưng chỉ mong mấy
con về trong một ngày, nửa ngày để thưa hỏi Thầy dạy cách thức làm sao để giữ
gìn tâm được giải thoát, để giữ gìn được chân lý giải thoát của đạo Phật, để
chúng con được hưởng một phút, một giây sự Bất Động, Thanh Thản cũng đủ lắm rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét