182- LỌT VÔ KHÔNG TƯỞNG,
KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG RA
(01:14:45) Mà bây giờ khi
mà ở trong không rồi đó, thì cái người thầy người ta biết sẽ dẫn dắt con thực
hiện được ý muốn đó, thì con phải bước tới cái giai đoạn nào, chứ còn nếu mà
không dạy thì nó ở trong không đó không. Nó không biết rồi nó không ra được,
cái nó chết luôn. Nó chết luôn cũng như ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường vậy, ở
trong không rồi bây giờ không biết đường ra. Cho nên vì vậy mà khi đó cái ngồi
cái bắt đầu ở trong không, không ra, không xuất ra được. Bởi vì thiền không xuất
không nhập là chỗ mà thiền nhập vào cái không tưởng đó.
Cho nên những cái phương pháp
mà dạy tu thiền mà ức chế ý thức, không còn ý thức hoạt động nữa thì do đó nó ở
trong cái không đó đó, thì bắt đầu còn ở trong một giờ hai giờ xuất nhập ra vô,
nhưng mà bữa nay làm thử coi thử coi, cho mày ngồi trong không này thử coi ngày
coi đó, coi mày sao, nhưng mà làm ngày cái nó đi luôn nó không ra. Nó hết ra được
rồi. Thì hết ra thì thấy cứ ngồi hoài, thì gia đình mọi người cứ để ngồi chứ ai
biết làm sao giờ, riết rồi thành bộ xương khô mấy con. Bởi vì xuất ra không được.
Còn cái thiền của Đạo Phật nó
xuất nhập hoàn toàn, nó qua cái ý thức của nó hoàn toàn làm chủ. Bây giờ nó muốn
nhập Sơ Thiền, nó bảo: “Ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền”, thân tâm
nó nhập vô liền. Nó theo cái lệnh truyền của nó, nó có cái đường lối. Khi mà nó
ở trong cái chỗ của Sơ Thiền nó bảo, nó tác ý ra, nó bảo: “Lìa khỏi cái
trạng thái của năm chi thiền này ra”, thì thân tâm nó lìa ra, nó trở về cái
trạng thái bất động tâm của nó. Bây giờ nó muốn nhập Tứ Thiền nó cũng vậy, nó
ra lệnh nó bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, nhập Tứ Thiền”, thì hơi thở từ từ
dừng lại, nó nhập vào Tứ Thiền. Thì trong trạng thái Tứ Thiền nó có những cái
trạng thái của thiền của nó, khi mà nó ở trong đó nó muốn ra thì nó ra lệnh, nó
ra liền. Còn bây giờ nó muốn ra mà nó ra không được, nó không biết cách nào ra.
Cho nên người mà tu theo Đạo Phật,
người ta muốn xuất muốn nhập lúc nào, người ta có lệnh người ta. Bởi vì thiền
người ta làm chủ mà, thiền có xuất có nhập đàng hoàng chứ không phải thiền
không xuất nhập. Cho nên tu tập đúng chứ không khéo mà nghe nói thiền rồi cũng
tu, tu ức chế ý thức cái lọt trong không rồi, tới chừng đó kéo dài chừng một giờ,
hai giờ thì nó còn ra được, nhưng mà lâu hơn nữa coi chừng nó không ra. Nó ra
không được, nó xuất nhập không được, nó ra không được cái nó ở kẹt trong đó. Nó
kẹt trong đó là mấy con chết luôn.
(01:17:14) Sự thật ra thì
mấy con ở trong không mấy con chết thì mấy con không tương ưng tái sanh. Ở
trong cái không đó, rồi nó cứ trạng thái không nó hoài như vậy cho đến khi cái
thân của mấy con nó hoại diệt, tức là mấy con chết rồi mà nó hoại diệt nó khô rồi
thì mấy con tương ưng mấy con tái sanh. Còn mấy con được chôn cất ở dưới đất đi
rồi thì nó cũng nằm đó cho đến khi cái không đó, cái thân của mấy con nó khô
đét, nó trở thành khô hay hoặc là nó hoại diệt đi rồi thì tức là mấy con phải
tiếp tục tái sanh. Chứ không phải để nói rằng ở trong không hoài được. Cái
không đó nó có cái thời gian nó theo cái thân của mấy con mà nó không, mà cái
thân của con mất rồi thì nó không còn cái không đó nữa.
Còn cái người mà người ta nhập
vào trong cái bất động tâm của người ta, thì nó hoàn toàn nó ở trong sự bất động,
trạng thái bất động của nó, thanh thản, an lạc, vô sự nó biết rất rõ. Khi nó bỏ
thân này rồi thì nó ở vào trong đó. Nhưng mà khi kéo dài bảy ngày đêm, thì nó
có đủ bốn cái thần lực của nó, Dục Như Ý Túc nó muốn như thế nào thì thân tâm
nó phải làm theo, cho nên nó lệnh của nó rồi, còn cái kia nó ở trong không mà
nó không có lệnh. Còn người ta ở trong cái trạng thái bất động tâm đó, thì suốt
bảy ngày đêm trong bất động tâm thì nó có Tứ Thần Túc, Định Như Ý Túc tức là nó
định nào thì nó ra lệnh, thì nó nhập định ấy. Nó muốn nhập định không nó cũng
vào được, nó muốn nhập cái định Diệt Thọ Tưởng Định nó cũng vào được, nhưng nó có
cái vào tức là nó có cái hướng tâm vào thì nó có hướng tâm ra. Cho nên nó vào
ra nó có phương pháp đàng hoàng.
Còn cái mà chúng ta tu mà chúng
ta không biết cái phương pháp vào ra như vậy, đến khi mà chúng ta vào định rồi
chúng ta không biết cách ra, thì nó dính kẹt ở trong đó. Chỉ có khi nào mà
chúng ta ngồi đến cái mức độ mà có cái niệm khởi ra thì bắt đầu nó mới ra, còn
nó không có niệm, nó yên lặng đó thì kể như là chúng ta ở trong đó luôn, không
ra được. Mà nếu mà có niệm mà mình không tự chủ mà nó khởi ra như vậy, thì
đương nhiên mình chưa làm chủ thân tâm. Cho nên sự tu tập ở đâu thì mình thấy
sáng suốt ở đó mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét