172- KHÔNG CẦU XIN, CÚNG
BÁI MÊ TÍN
Phật tử: Kính Trưởng Lão, con thấy con người mình, ít người tin vào mình, mà
tin vào thần linh, tin vào Phật, tin vào Thánh, mà chúng con nói chung là bá
tánh tầm thường thôi. Nhưng mà quý sư, quý thầy đều vào trong chùa mấy chục
năm, nhưng mà rồi dẫn bao nhiêu đệ tử vào đó, cầu xin Phật từ bi gia hộ. Mà cầu
miết bao nhiêu năm trời rồi mà bây giờ vẫn vậy và vẫn còn cầu hoài… thì bây giờ
kính Trưởng lão, có một phương kế gì để cho bá tánh bớt cái sự mê mờ, cũng như
quý sư, quý thầy nhận định được cái chuyện cầu xin đó là một cái chuyện thất vọng
không có sự thật.
(50:32) Trưởng Lão: Để
rồi Thầy sẽ trả lời, những người cầu xin mà vào trong chùa để cầu xin Phật, là
những người đó không phải đạo Phật, họ là người đạo Chúa hay đạo gì đó chứ
không phải đạo Phật. Ông Phật đã nói, “Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta
không đi con đường đó thay các con được”, ông Phật từ chối rồi mà ta cứ cầu
xin ông Phật, thì mình đi ngược lời đức Phật dạy rồi còn gì? Con nghe ông Phật
nói không: các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không đi thay con đường đó cho mấy
con được, có phải không? Bây giờ mình cầu cho mạnh giỏi thì mình phải thắp đuốc
lên mà sống cái thiện pháp, thì mình mới được cái mạnh giỏi đó. Chứ cầu xin Phật
để mà gia hộ cho mình được à? Bây giờ mình đi ăn trộm, ăn cắp, công an nó bắt bỏ
tù. Giờ cầu Phật gia hộ cho mình thoát tù, thế cái điều này thì chắc cái xã hội
chúng ta còn là cái gì, phải không?
Cho nên ông Phật từ chối ngay từ
lúc đầu “các con tự thắp đuốc lên mà đi”, nghĩa là mình phải tự đi,
phải tự soi đuốc trên con đường đó đi, chứ còn ông Phật không có soi đuốc cho
mình được nữa chứ đừng có nói là đi cho mình!
Vậy thì bây giờ tại sao trong
các chùa, quí thầy, quí sư làm như vậy? Vậy thì quí thầy, quí sư đâu phải là những
người đệ tử của Phật! Toàn là ngoại đạo đó, đạo của Trung Quốc. Không, Thầy nói
thẳng mà, Trung Quốc truyền Phật giáo qua bên mình phải không? Cái đạo mê tín mới
cúng bái, cầu siêu, cầu an này kia. Bởi vì ở bên Trung Quốc nó có cái đạo Khổng
Tử, mà cái đạo Khổng Tử là cái đạo “đạo đức”, cho nên nó cúng bái, nó cầu khẩn
thế này thế khác. Cho nên từ Phật giáo truyền sang qua Trung Quốc bị ảnh hưởng
cái tôn giáo đó. Bởi vì người Trung Quốc có tư tưởng tôn giáo đó rồi, bây giờ
Phật giáo qua đây dạy không có cúng bái, không cầu ai hết, thì nó đi sai với
cái tư tưởng của nó, cho nên nó chịu không được, nó chuyển Phật giáo thành bây
giờ Phật dạy là cúng bái. Nhưng mà nó quên lời ông Phật đã nói “các con tự
thắp đuốc lên mà đi, ta không đi thay con đường của mấy con được”, cho nên
nó làm ngược lại để nó thực hiện qua cái Phật giáo của Trung Quốc, chứ không phải
Phật giáo của chúng ta. Cho nên, Phật giáo của Trung Quốc nó truyền sang qua
cho dân tộc Việt Nam chúng ta. Chúng ta chịu ảnh hưởng của Phật giáo Trung Quốc,
chứ Việt Nam của chúng ta có Phật giáo sao?
(52:46) Cho nên bây giờ Việt
Nam của chúng ta có Phật giáo là ngay bây giờ chúng ta phải thực hiện đạo Phật
của Việt Nam, chứ không chịu ảnh hưởng của Trung Quốc nữa mấy con! Dẹp ba cái
ông Trung Quốc! Cúng bái, cầu siêu, cầu an đều là của mấy ông Trung Quốc chứ của
Việt Nam chúng ta à? Chúng ta có truyền thống gia đình của chúng ta, ông bà của
chúng ta, tổ tiên của chúng ta thì có cúng bái chứ không phải không có, nhưng
mà không đến nỗi mê tín như Trung Quốc. Người Trung Quốc mê tín lắm mấy con!
Cho nên vì vậy, cái ảnh hưởng của
mê tín này nó đưa đến Việt Nam, làm cho dân tộc Việt Nam chúng ta trở thành mê
tín. Mà mê tín thì mang tính chất mù quáng, nó không rõ, nó không giải thích được,
nó cứ tin có linh hồn. Cho nên thậm chí như mấy con thấy là Thầy phải viết cuốn
sách không có linh hồn, thì xin phép người ta không cho đó mấy con. Người ta
nói thuở giờ người ta tin có linh hồn mà bây giờ không có linh hồn, mất cái
truyền thống thì làm sao, chu choa tội nó quá! Có linh hồn mới đốt tiền, vàng
mã cúng cho linh hồn. Mà không biết là ai bày đặt ra cái chuyện đó! Trời đất
ơi, giấy gì, phải giấy được tốt như thế này cũng được. Giấy gì mà thô, to, xấu,
giấy tiền vàng mã, mà đám ma thì rải, ra đường làm nó dơ, làm ô nhiễm vô cùng,
có phải không, mấy con thấy không?
Tất cả những cái này đều là cái
sai, quá sai, làm hao tốn tiền bạc. Rồi người chết đi mặc đồ giấy, rồi phải đốt.
Mấy con thấy, khi mà làm tuần làm tự cho người chết, mấy con đặt mấy ông thầy:
giày, nón, quần áo (. . .). Rồi đem đến, làm tuần xong rồi đem đốt cho mấy người
đó lấy xài. Không biết cái linh hồn nó lấy cái đó nó xài, nó xài sao Thầy cũng
chẳng hiểu.
Bây giờ Thầy hỏi mấy con nè, cỡ
có linh hồn thì linh hồn ăn cái gì? Mấy con trả lời Thầy đi, nó ăn cái gì để nó
sống đây? Thế mới có linh hồn chứ, không lẽ linh hồn nó không ăn gì hết à, nó
không ăn thì sao mấy con cúng? Mấy con cúng thực phẩm này kia đồ phải không? Rõ
ràng là thực phẩm đó là tứ đại để nuôi cái thân tứ đại chứ đâu phải nuôi cái
linh hồn? Bởi vì đức Phật nói, bây giờ thí dụ như cơm, gạo, thực phẩm chúng ta
làm ra nó đều nằm trong tứ đại; tứ đại này mới nuôi tứ đại này. Do chúng ta có
tứ đại mà phải ăn để mà sống, đó là tứ đại nuôi tứ đại. Nhưng nếu chúng ta
không ăn tứ đại bên ngoài để nuôi sống thân tứ đại này, thì tứ đại này nó bị huỷ
diệt, nó diệt đi.
Cho nên tất cả những điều mà
con vừa hỏi đó, sự thật ra Phật giáo đó là ngoại đạo chứ đâu, phải không? Quý
thầy cũng mặc áo tu sĩ, cũng này kia, cũng xưng mình là Phật giáo, nhưng con đọc
lại kinh sách Đại thừa con biết kinh sách đó có phải của Phật giáo không? Chúng
ta muốn nghiên cứu kinh sách của Phật giáo thì phải nghiên cứu kinh sách nguyên
thuỷ, lời gốc của Phật dạy, chứ đừng có nghiên cứu kinh sách Đại thừa, là những
cái người sau người ta kiến giải (rồi) người ta viết ra, chứ không phải là của
Phật. Nhưng người ta muốn cho mọi người tin thì người ta để: “Như thị ngã
văn, nhất thời Phật tại… ”, để ông A Nan nghe lời Phật nói như vậy,
như vậy để mà nhắc lại. Chứ sự thật là kinh Pháp Hoa, mà sự thật Phật dạy những
cái điều đó sao? Đây mấy con nghe kinh Pháp Hoa:
“ Dù cho tạo tội hơn núi cả,
Diệu pháp Liên Hoa tụng mấy
hàng.”
Mấy con bây giờ tạo ra tội gì nữa
như núi, như non gì đó, thì chỉ tụng mấy hàng kinh Pháp Hoa là hết tội, vì vậy
bà con mình xúm tụm tụng kinh Pháp Hoa ghê gớm lắm mấy con, có không? Cho nên,
kinh mà nói như vậy làm sao chúng ta tin được mấy con? Làm sao tin được ông Phật
Thích Ca nói như vậy? Không bao giờ có cái điều đó đâu! Mà kinh Pháp Hoa là bộ
kinh Đại thừa có uy tín lắm đó, mà hầu như là lừa đảo mấy con. Mê tín, mù quáng
còn lừa đảo được, chứ mấy người chân tu là không được, không gạt họ được.
(56:59) Rồi kinh sách mấy
con thấy Lục tổ Huệ Năng là cái người Trung Quốc, Lục tổ Huệ Năng đâu phải người
Việt Nam, đưa sang thiền, dạy thiền. Vậy thì Phật giáo được truyền qua Trung Quốc,
tại sao có Tịnh độ cúng bái, cầu siêu, cầu an? mà tại sao có thiền tông? Thiền
tông là do cái tư tưởng của người Trung Quốc chịu ảnh hưởng của Lão Tử vô vi về
phương pháp tu.
Khi Phật giáo truyền sang thông
qua những cái người mà theo Lão Tử tu tập, gọi là tiên đạo đó, mang cái ảnh hưởng
vô vi này. Cho nên cái anh vô vi này mới nghĩ ra cái Phật tánh, bởi vì muốn tu
tập cái pháp vô vi thì chẳng có niệm thiện, niệm ác chứ sao, các con hiểu
không? Cho nên trong Pháp Bảo Đàn kinh có dạy, “chẳng niệm thiện, niệm ác, bản
lai diện mục hiện tiền”. Đây là phương pháp diệt ý thức đó mấy con. Trong
khi đức Phật dạy “ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, chứ đâu dạy
mình diệt ý thức? Thế mà “chẳng niệm thiện, niệm ác, bản lai diện mục hiện
tiền”, thì câu nói này có đúng Phật giáo không? Ai đặt ra? Mấy ông Trung Quốc
này chứ ai? Không, Thầy nói thẳng mà, Thầy nói tại gốc mà, chứ mấy ông Việt Nam
này có đặt ra được đâu, có đúng không mấy con, phải không?
(58:20) Bây giờ thiền Việt
Nam mà mấy con thường nghe chúng ta có cái tên là thiền Việt Nam á, là Trúc Lâm
Yên Tử, Thiền Trúc Lâm Yên Tử đó mấy con. Trần Nhân Tông là một cái người làm
vua đời nhà Trần danh tiếng lắm, mà thành lập ra phái Thiền gọi là Trúc Lâm Yên
Tử. Nhưng ông Trần Nhân Tông này ông không có làm cái gì mới hết mấy con. Ông
ăn cắp Tịnh độ một mớ, Thiền tông một mớ của Trung Quốc chế ra làm phái Thiền của
ổng, chứ ông không có cái gì của ổng hết.
Cho nên nhìn lại là những tu sĩ
Phật giáo của Việt Nam chúng ta chịu ảnh hưởng Trung Quốc mà không làm cái gì mới
cho Phật giáo của dân tộc Việt Nam. Nghĩa là bây giờ mấy con thấy, bao nhiêu
cái thiền đường, bao nhiêu nơi rất vĩ đại, nhưng cuối cùng chịu ảnh hưởng của
Trung Quốc, của Phật giáo Trung Quốc. Người theo Thiền thì bớt Tịnh độ, không
còn cúng bái, cầu siêu, cầu an giảm đi, nhưng còn lạy sám hối. Cố gắng làm tội
cho nhiều, lạy sám hối cho hết thì cái đó còn bị ảnh hưởng chứ, ảnh hưởng Tịnh
độ đó mấy con! Bởi vì Tịnh độ, mấy con thấy đó, nó dạy cho chúng ta niệm hồng
danh để mà cầu sám hối. Thường thường ở trong các chùa bên Tịnh độ, các chùa mấy
con thấy bữa rằm, ba mươi thì tụng kinh hồng danh sám hối đó, cứ mỗi tên Phật
thì lạy một lạy, mỗi tên Phật lạy một lạy để mà sám hối.
Đó thì mấy con thấy, trong cái vấn
đề mà Phật giáo chúng ta nó lệch lạc, mà nó không đem lại cho một sự tu tập,
như vậy có giải thoát thật sự không? Mấy con dựa lưng vào đó để có an ủi tinh
thần mấy con, có chư Phật hoặc có bồ tát gia hộ mấy con thôi, chứ sự thật ra
không có giải thoát được mấy con! Còn ở đây Thầy dạy mấy con giải thoát thật sự.
Bây giờ ở trong gia đình mấy con có sự việc buồn phiền thì mấy con nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc và vô sự. Tất cả các pháp đều vô thường, có gì phải
buồn phiền!” Các con nhắc tâm mấy con đi, rồi nó sẽ bất động, thanh thản
thì nó là giải thoát rồi. Đó có phải pháp Phật không mấy con?
Còn cái kia mấy con dựa lưng,
bây giờ đau bệnh, nhức cái đầu thì mấy con vái chư Phật phù hộ cho cái bệnh đau
này nó bớt đi, nó giảm đi. Thì mấy con lạy Phật, mấy con cúng bái, thì tư tưởng
của mấy con, tinh thần của mấy con an trú vào cái sự mà dựa lưng để cầu khẩn đó
mà thôi, nhưng không thành. Còn ở đây, Thầy thấy cái đầu nhức này, thì nhắc: “Tâm
bất động thanh thản, an lạc và vô sự. Các pháp đều vô thường. Thọ cũng là một
pháp vô thường, có gì mà sợ nó!” Một cái tinh thần, một cái sự tác ý
như vậy nó làm cho ý chí Thầy nó vững mạnh. Mà nó dũng mãnh như vậy thì cái nhức
đầu đó giảm xuống, mười phần nó giảm còn năm. Nó không hết nhưng mà nó giảm còn
năm, bởi vì cái nghiệp thân mà! Tự nó giảm. Cái ý chí của chúng ta dũng mạnh
lên, chẳng sợ nó thì nó giảm. Còn ý chí chúng ta yếu đuối, thì cái bệnh nó tăng
lên đó mấy con. Do đó, lần thứ hai tác ý: “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc và vô sự. Cho mày chết, tao chẳng sợ nhức đầu, chết bỏ!” Rồi bắt
đầu cứ giữ im lặng ở trong cái trạng thái bất động đó; rồi lại tác ý, giữ im lặng;
tác ý, giữ im lặng trong vòng một giờ hoặc hai giờ, cái đầu hết đau.
(01:01:53) Mấy con cứ làm
đi rồi mấy con biết. Thầy nói bây giờ mấy con đau bệnh gì đi nữa, nào là nhồi
máu cơ tim, nào là bán thân bất toại, nào là tất cả mọi bệnh ngặt nghèo, dù bệnh
lao phổi có vi trùng, con vẫn tác ý diệt sạch vi trùng hết. Nó phục hồi lại cơ
thể của mấy con, không còn bệnh đau nào hết. Mấy con thấy nó hay đến mức độ như
vậy. Mà tại sao chúng ta có pháp, có phương pháp? Bởi vì đức Phật đã nói mà, “có
như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, đã sanh thì bị diệt”. Lậu hoặc
là cái gì? Lậu hoặc là đau khổ, phiền não của tâm và của thân mấy con. Tâm với
thân của con bị bệnh đau là lậu hoặc đã hiện ra rồi, mà “có như lý tác ý thì
lậu hoặc đã sanh sẽ bị diệt”, tại sao mấy con không tin lời Phật, phải
không? Mà cái lòng tin đó mấy con có tốn tiền bạc gì đâu? Khỏi đi bác sĩ, khỏi
nằm nhà thương. Một đêm đau bệnh mà ở trên giường của mình, không báo cho gia
đình người nào biết hết, họ ngáy họ ngủ khò khò hết, mình chỉ cần tác ý trong
vòng vài tiếng đồng hồ cái là hết bệnh. Sáng ra thấy mình vẫn mạnh khoẻ như thường,
họ đâu có biết mình đau. Chứ cỡ khi mình đau như vậy, mình nghĩ cho cả gia đình
họ đều thức hết, rồi họ lật đật phải chở mình đi nhà thương hoặc này kia thì
quá cực khổ! một người đau mà bao nhiêu người khổ! Còn trái lại, chúng ta biết
pháp, ôm chặt pháp tác ý “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự” thì
tất cả các cảm thọ đều bị diệt hết. Như vậy trong một đêm không làm động một
người nào khác mà mình lại mạnh giỏi. Sáng hôm sau không tốn một đồng xu thuốc
nào cả mà bệnh hết.
(01:03:31) Đó là cái
phương pháp rất hay mấy con, bởi vậy Thầy nói với các con là vừa đối trị được
tâm mình an vui không có khổ đau, vừa đối trị được thân bệnh mình không có khổ
đau. Còn mấy con muốn tu tập tới để mà cái thân của mấy con bình thường này, muốn
chết thì con tịnh chỉ hơi thở chết. Tức là mấy con phải đạt được Tứ thần túc, tức
là Định như ý túc hay Dục như ý túc. Tức là mấy con muốn cho hơi thở ngưng thì
nó sẽ ngưng, đó là mấy con phải đạt tới cái mức cuối cùng của tâm bất động của
mấy con.
Mức cuối cùng tâm bất động tức
là trên Tứ niệm xứ, tức là trên thân quán thân. Tức là tâm bất động nó sẽ ở
trên thân của mấy con bảy ngày đêm, nó mới có bốn thần túc đó. Bảy ngày đêm,
nghe nói thì nó không lâu, nhưng bảy ngày đêm là cả một vấn đề tu tập. Bây giờ
một giờ, hai giờ thì mấy con có thể làm được rồi, nhưng mà bảy ngày đêm là phải
đòi hỏi rất khó chứ không có phải dễ. Nhưng mà Thầy nghĩ rằng, khi một giờ, hai
giờ đạt được thì mấy con sẽ nỗ lực tu tập cho đến ba giờ, năm giờ, cho đến mười
hai tiếng đồng hồ. Mười hai tiếng mà đạt được trong một ngày thì mấy con bảy
ngày đêm sẽ dễ dàng không còn khó nữa đâu. Nó khó là trong từ một giờ đến hai
giờ nó khó. Chứ còn cái đoạn cuối cùng phía sau đó thì không còn khó nữa. Chỉ cần
mình muốn là nó sẽ kéo dài thời gian đó, rất dễ dàng, không khó khăn.
(01:05:05) Thầy nói, già
như cô này vẫn tu tập được nè, chứ đừng nói chi trẻ trẻ như mấy con. Thầy nói cỡ
già như cô cũng là làm được nữa chứ đừng nói. Chỉ giữ tâm bất động của mình rồi
nhắc cái là kéo dài từ bảy ngày đêm luôn, khỏi đói khát, khỏi ăn uống gì hết. “Đừng
có đem cơm vô đây động, tao không có ăn đâu, đem ra hết đi!” Ngồi đây bảy
ngày đêm mà không ăn, không uống gì hết mấy con, mà còn khởi ăn uống tức là còn
bị động. Bất động mà! Mà giờ còn thèm ăn, còn đói là niệm đó niệm khổ rồi, xả hết
đi con! Không cho cái niệm nào vô hết thì nó là bảy ngày đêm như vậy, tức là
trên Tứ niệm xứ đủ bảy ngày đêm, thì khi tâm bất động, thì mấy con sẽ thấy ở
đâu mấy con biết không? Nãy giờ Thầy nói bất động mà mấy con? Mấy con sẽ thấy
hơi thở mấy con, và mấy con sẽ cảm nhận toàn thân mấy con. “Cảm giác toàn
thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Cái
câu Định niệm hơi thở đó là dạy chúng ta ở trên Tứ niệm xứ để tu tập đó, chứ
không phải gì khác. Bởi vì mình cảm nhận toàn thân, từ đầu chí chân, từ chân đến
đầu, mà luôn luôn theo dõi có cái hơi thở, không tập trung trong hơi thở không,
mà chỉ nhẹ nhàng cảm nhận toàn thân của chúng ta qua hơi thở chứ gì? Mà suốt bảy
ngày đêm là đủ sức làm chủ sự sống chết, chúng ta sẽ làm được như vậy.
(01:06:30) Thầy nói như cô
lớn tuổi già vậy đó mà cô vẫn làm được đó mấy con. Chỉ bền chí chút xíu thôi! Đừng
nói “tôi già tôi làm không nổi”. Nghĩa là còn ăn được bát cơm như vầy là
còn làm được, thì tu tập được, không có cái gì mà làm không được, thì huống hồ
mấy con còn trẻ tuổi nữa? Thầy nói người nào làm cũng được hết, không có người
nào làm không được. Mấy con cứ bỏ xuống hết đi rồi mấy con tu đi. Đừng có để
nay chuyện này, mai chuyện khác, tất cả những cái ác pháp đều vô thường, chỉ có
bỏ thôi! “Không có rắc rối gì nữa hết, dẹp!” thì mấy con dẹp nó đi, mấy
con sẽ giải thoát, phải không? Đến đây mấy con còn hỏi gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét