169- PHẬT TỬ THƯA HỎI VỀ THẦN
THÔNG
Phật tử 1: Dạ thưa Thầy! Con nghĩ là nếu như mà về thần thông thì sao? Ví dụ
như chẳng hạn như là với người tu chứng thì vấn đề thần thông thì sao ạ? Vì con
nghĩ là ví dụ như chẳng hạn như là pháp của Thầy bây giờ rất là khó để mà truyền
đạt cho nhiều người. Bởi vì họ còn có cái chấp rất nặng những cái cũ về vấn đề,
thí dụ như Thầy biểu diễn một cái thần thông, cái con mời VTV1 đến quay, thế
thì con nghĩ là chắc chắn là, có nghĩa là cái ích lợi nó cũng nhiều đấy, có thể
là Thầy vì danh, con nghĩ là chắc chắn là cũng vô cùng nhiều người sẽ hướng về
cái pháp của Thầy.
(1:54:24) Trưởng lão:
Mà nhưng mà nhiều người không cầu giải thoát lại cầu cái chuyện Thầy thần thông
kia kìa mới chết chứ. Họ nhắm vào cái chỗ thần thông.
Phật tử 1: Ý con nói là nó là phương tiện thì có được không Thầy?
Trưởng lão: Phương tiện là như thế này nè, Thầy xem cái người này phải dùng cái
phương tiện đó độ họ thì phải dùng. Chứ còn mà dùng cả láng, coi như là Thầy
khoe Thầy rồi, không có được.
Phật tử 1: Dạ vâng, dùng phương tiện đấy ạ, marketing, với lại PR có nghĩa nhà báo
và viễn thông. (1:54:49)
Trưởng lão: Thôi! Cái kiểu đó đó thôi. Họ bắt đầu, cái xóm này họ bắt đầu họ lại
đây quỳ lạy Thầy, cái chuyện đó không có được. Nhưng mà ở trong cái số người
này, bây giờ nó còn dính mắc một cái gì, Thầy biết có cái nguyên do. Cho nên vì
vậy đó, bắt đầu Thầy kêu vào, con còn dính mắc cái chỗ này, con muốn biết, Thầy
thị hiện thần thông cho xem. Thầy phá tan cái chỗ này, thần thông này không phải
giải thoát đâu, để Thầy làm cho coi, Thầy đập liền cái chỗ thần thông đó.
Phật tử 1: Không, ý con nói phương tiện mà Thầy, không phải là mình thể hiện hay
là mình ham danh, mà theo con nghĩ cái phương tiện bởi vì thật ra con người bây
giờ họ rất cần một cái gì đấy nó khác thường. Nhưng mà theo con thấy thì đấy là
danh lợi.
Trưởng lão: Danh lợi, khó lắm.
Phật tử 1: Tùy duyên hả Thầy?
Trưởng lão: Tùy duyên. Bởi vậy nãy giờ Thầy nói, tùy cái duyên của người ta, mình
phải thị hiện mà độ họ, tại vì họ có cái duyên. Còn không, không có dám làm cái
điều đó đâu. Phật cấm nữa chứ ở đó mà thực hiện thần thông. Biết làm công chuyện
đó nó không phải là một người tu chứng làm được, mà cái người ngoại đạo họ luyện
tưởng, họ làm cũng vẫn được. Con thấy niệm chú họ hóa cầu vồng đó, ngài Lạt Ma
đó. Luyện cái thần chú đó, đọc cái thần chú đó cái hiện cái cầu vồng ra. Trời
ơi! Họ kinh quá! Nhưng mà lòe chơi vậy chứ làm gì? Còn háo danh lắm mấy con.
Cho nên nói mấy ông Lạt Ma có nghĩa là ổng còn danh lắm chứ, tu vậy chứ mà còn
danh trong đó. Làm sao mà mình tu sao, mình mai danh ẩn tích đó. Rồi mình dùng
cái đôi mắt trí tuệ của mình quan sát cái người nào có duyên mà người đó sẽ tu
tập và nắm bắt được cái người đó. Thầy nói Thầy đã tìm cái người mà có duyên để
độ, để mà chứng đạo, nó không phải là nhiều.
Phật tử 1: Dạ bây giờ những học trò của Thầy lứa từ đầu đến giờ như thế nào, kết
quả như thế nào rồi Thầy?
Trưởng lão: Thầy nói trong mười ngón tay này đếm không hết, đếm không hết mười ngón
tay. Nghĩa là cái người mà có thể mà tu chứng mà làm chủ thì đếm không có nhiều
đâu con.
Phật tử 1: Nhưng mà có kết quả.
Trưởng lão: Có chứ con, bởi vì giữ tâm bất động nó không khó đâu. Bây giờ ví dụ như
cái tâm bất động, thay vì nó mười phần thì họ cũng đạt được năm phần. Họ có cái
lực rồi.
(1:57:35) Phật tử 1:
Con thấy là bác Bích bác trăn trở cái điều đấy lắm Thầy ạ. Con chở bác ấy sang
Chi Đông, bác ấy rất là sợ cái (nghe không rõ) chuyện không có người tu ngoài
này, thì được như lời Thầy dạy thì con nghĩ rằng là như vậy là nhiều chứ Thầy,
nếu mà như thế là quá nhiều.
Trưởng lão: Bởi vậy cho nên Thầy nói nó đủ duyên. Ở ngoài đó mà đủ duyên thì trong
này có người người ta tu chứng, Thầy đưa đi. Mà cái người đó họ cũng biết rồi,
họ đi. Họ có Tam Minh rồi, thì họ dùng tuệ, họ nhìn cái họ biết là cái duyên họ
ở đó rồi. Họ đi tới đó họ độ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét