156-ĐỊNH KHÔNG TƯỞNG KHÁC TỨ
THIỀN CỦA ĐẠO PHẬT
Phật tử 2: Dạ thưa Thầy, những người có cái định tưởng, họ cũng không ăn không ngủ
như cậu bé người Nepal.
Trưởng lão: Họ không ăn, không ngủ họ lọt vào cái Không Tưởng, cái Không Tưởng
có cái nguy hiểm của nó.
Một là cái chú bé đó có thể chết
luôn ở trong Không Tưởng, tức là nó không có đường xuất nhập. Hồi vô thì nó vào
cái chỗ ý thức không có hoạt động, chỉ ngồi nhiếp. Bây giờ nó vô trong đó rồi,
nó đến cái mức độ nào đó, nó xuất ra. Mà chú này nó không xuất ra, còn ở trong
Không thì bắt đầu nó quá cái thời gian của nó rồi, thì chú kẹt ở trong đó, chú
ra không được, chú không có đường ra.
Còn cái định của Phật dạy mình,
nó có xuất nhập đoàng hoàng. Muốn vô chỗ nào là ý thức nó dẫn vô. Ý làm chủ, ý
tạo tác mà con. Nó khác. Còn cái kia mình vô là bị ức chế ý thức mà vô cho nên
nó vô cái Không , cái không niệm, nhưng mà nó lọt vào cái Không Tưởng.
Cho nên cái Không Tưởng có thời
gian nhất định của nó trong mấy ngày, tuần lễ, một tháng thì sau thời gian tự
nó xuất ra. Mà mình mà không ra, mình muốn ở trong đó, thì bắt đầu không xuất
ra được. Không xuất ra được thì cái thân nó sẽ bị chết, bởi vì nó đâu có cái lực
mà xuất ra, cho nên nó chết. Nó chết rồi thì do cái thân của nó ở trong định
nên không thối. Nhưng vì nó chết rồi thì lần lượt nó khô, nó khô thành bộ xương
khô. Các con hiểu không?
Còn người nhập định nó không
khô, bởi vì định, thiền duyệt vi thực pháp hỷ sung mãn mà. Nó nhập định nó tự hấp
thụ nên cái thân của nó sống, không mất một chút da thịt nào. Nó không khô, còn
cái định kia nó khô. Nó khác.
Ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Tường
nhập vào không định mà bỏ thân, để lại cái bộ xương của các ngài ở Chùa Đậu. Thầy
có đến thăm, Thầy thấy đúng là cái người này tu theo Thiền Đông Độ, nên họ
không biết đường ra. Vô định Không Tưởng được rồi, quá thời gian mà không chịu
xuất, muốn đi tới thêm nữa, cho nên nó dính vô rồi thì đi ra không được, mà nhập
vào cái định Không, để lại cái di tích. Bên Trung Quốc có nhiều vị sư Thiền
tông đã để lại nhục thân, Ngài Từ Hàn, Ngài gì nữa đó cũng để lại nhục thân, Lục
Tổ Huệ Năng cũng lọt vào trong Không Tưởng để lại nhục thân ở Thiều Quang. Cái
này nó rõ ràng.
Còn thiền của Phật giáo thì
mình có đủ cái sức xuất nhập đàng hoàng. Cho nên Thiền Đông Độ nó chê thiền Phật
giáo là thiền có xuất có nhập, chê “Thiền này không xuất không nhập, vô rồi
đi luôn, còn thiền này có xuất có nhập, còn dở”. Thiền Đông Độ chê Thiền Phật
giáo là dở, thiền có xuất có nhập.
Xuất nhập là tại do cái ý thức
làm chủ. Mình muốn nhập vô cái định nào thì nhập. Muốn vô cái Sơ Thiền thì nó
vô Sơ Thiền, Nhị Thiền thì nó vô Nhị Thiền, Tam Thiền thì nó vô Tam Thiền. Vô
Tam Thiền thì phải xuất ra xuất vô. Cho nên khi đức Phật nhập Niết Bàn, đức Phật
nhập Sơ Thiền rồi ra Sơ Thiền, rồi mới nhập Nhị Thiền, ra khỏi Nhị Thiền, rồi mới
nhập vào Tam Thiền, ra khỏi Tam Thiền, rồi mới nhập vào Tứ Thiền. Ba lần như vậy
rồi mới nhập vào Tứ Thiền mới bỏ xác thân. Có phải không? Có phải đúng như
trong cái kinh Niết Bàn đức Phật đã dạy như vậy không? Các con đọc kỹ lại coi
có không? Cho nên mấy ông tổ này còn cao hơn ông Phật: “Thiền có xuất, có nhập.
Thiền của Phật còn thấp. Còn thiền của tụi tôi đi một lèo luôn là tới, khỏi có
xuất nhập gì hết”. Phật thấp hơn cả ông tổ tại vì tổ cao. (Thầy cười)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét