142- THẾ GIỚI SIÊU HÌNH
KHÔNG CÓ
(06:39) Cái
phần kế đó là chúng ta phải tập nhiếp tâm và an trú. Mà hầu như tất cả các cái
tôn giáo khác, các phái Thiền khác cũng dạy chúng ta nhiếp tâm và an trú. Nhiếp
tâm là làm sao cho cái ý thức của chúng ta đừng khởi niệm, thì đó là ức chế
tâm.
Bây giờ mình ngồi đây, mình niệm nam mô A Di Đà Phật, thì mục đích cũng
là ức chế cái ý thức của chúng ta chứ gì. Để rồi cái tưởng thức chúng ta hoạt động
thì chúng ta mới thấy được cái cảnh giới Cực Lạc Tây Phương, mà phải 7 ngày đêm
mới thấy được. Tức là 7 ngày đêm ý thức dừng lại thì cái tưởng thức của chúng
ta hiện ra một cái cảnh giới mà như trong kinh sách Di Đà đã nói Cực Lạc Tây
Phương như thế nào, thế nào, hình ảnh đức Phật như thế nào, chúng Bồ Tát như thế
nào, nó hiện ra. Chứ sự thật ra nó đâu có cảnh giới đó đâu, không bao giờ có cảnh
giới siêu hình.
Khi đức
Phật chứng đạo rồi, đức Phật xác định 33 cõi Trời là Tưởng tri, chứ không phải
Liễu tri. Nghĩa là ngoại đạo đã xây dựng 33 cõi Trời. Khi đức Phật tu chứng
quan sát không thấy có cõi nào hết, chỉ đó là tưởng của mình đã tưởng ra mà
thôi. Cho nên đức Phật mới dẹp nát cái thế giới siêu hình.
(07:58) Thậm
chí như cả con người chúng ta, ai cũng cho là có linh hồn, chết là có linh hồn.
Mà cái hiện tượng linh hồn chúng ta thấy rất rõ. Tại sao có cái người đó lại nhập
vào cái người khác, cái người đó lại nói ra trúng cái chỗ mà cái người đó chết
hồi nào sao, sao? Hoặc là nói ra để cho mọi người đi đào xuống lòng đất, lấy
cái hài cốt của cái người chết đó: “Ờ! Bây giờ tôi chết. Hồi đó, tôi nằm
chỗ đó vậy, vậy”. Mà qua một cái trung gian của một cái người, mà cái
người đó gọi là ngoại cảm. Họ nói lại do cái linh hồn người đó nhập. Nhưng mà
người ta cũng đâu có biết rằng người chết đâu có linh hồn. Nhưng mà cái từ trường
người chết đó nó vẫn còn, cho nên cái tưởng của cái người mà gọi là nhà ngoại cảm
họ giao cảm được với cái từ trường đó, thì họ nói trở lại giống như cái linh hồn
nhập họ.
(08:44) Chứ sự
thật, đức Phật nói con người có năm uẩn. Thân con người chúng ta có năm uẩn, chết
rồi năm uẩn này không còn một cái vật gì trong đó hết. Chúng ta đi tái sanh
không phải linh hồn đi tái sanh, mà nghiệp chúng ta tương ưng tái sanh. Hằng
ngày chúng ta tức giận, chúng ta nói thôi, cái từ trường phóng cái tức giận đó.
Hằng ngày chúng ta gởi lòng giúp đỡ mọi người, làm cái hành động từ thiện giúp
đỡ, thì cái từ trường đó phóng ra. Những cái đó nó tương ưng với cái điều thiện,
điều ác ở trên cái thế gian này, mà tương ưng với cái người nào có cái tâm trạng
giống nhau thì sẽ làm con cái họ, cái từ trường làm con cái người ta, chứ không
phải. Tức là cái nghiệp đi tái sanh luân hồi.
Thầy muốn nói cái danh từ Từ Trường, tức là nói
cái hành động của chúng ta, mà hành động đó gọi là nghiệp, chứ không có linh hồn
đi tái sanh. Một con người chết rồi không còn gì, mà còn cái nghiệp tái sanh,
cái hành động của chúng ta làm mà nó còn đi tái sanh. Cho nên chúng ta phải hiểu
đúng.
(09:46) Vì vậy
mà chúng ta biết đúng, cho nên chúng ta mới tu đúng, chúng ta đừng ức chế ý thức.
Bởi vì kinh Pháp Cú đức Phật dạy rất rõ ràng: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu
các pháp”. Tại sao chúng ta tu tập mà chúng ta ức chế ý thức chúng ta?
Đức Phật dạy chúng ta "ly dục, ly ác pháp" để được
giải thoát, chứ không phải dạy chúng ta ức chế ý thức. Mà cũng không dạy chúng
ta xây dựng cõi thế giới siêu hình, cõi Trời, cõi Phật. Thế mà đụng đâu chúng
ta cũng xây dựng thế giới, đi chùa nào cũng dạy chúng ta cầu cúng. Có chư Phật
nào mà gia hộ cho chúng ta được. Dựng lên một đức Phật Quan Âm để cứu khổ, cứu
nạn. Quý vị thấy người ta tưởng tượng đến một cách rất là phi đạo đức.
Bây giờ Thầy đi ăn trộm đi, thì gia đình Thầy, hay hoặc là Thầy ở trong
tù đi, Thầy cầu: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn cho con thoát
ra khỏi tù”. Mà nếu mà có đức Phật Quan Âm Bồ Tát mà cứu khổ, cứu nạn
chắc Thầy ra khỏi tù. Rồi Thầy ra khỏi tù, Thầy dựa lưng vào thần thánh này Thầy
làm cái gì? Đi ăn trộm nữa. Có người cứu mình mà. Làm cho cái xã hội chúng ta
còn gì? Có phải không? Vì mình sống cuộc sống của mình mà mình làm hại cuộc sống
của người khác, thì có pháp luật bắt buộc bảo vệ sự sống của người khác thì bắt
buộc mình phải ở tù chứ sao? Bây giờ dựng lên những cái thế giới siêu hình để cầu
họ như vậy đó.
(11:15) Do
chúng ta làm ác, giết hại và ăn thịt chúng sinh, chúng ta mang cái thân giết hại
chúng sanh này thì thân của chúng ta phải thọ lấy quả bệnh tật. Thế vô chùa lạy
Phật, lạy Bồ Tát Quan Âm cứu khổ, cứu nạn cho chúng tôi mạnh giỏi, bình an, thì
quý vị thấy như vậy là có đúng không? Ăn biết bao nhiêu thịt cá, nuôi cái thân
này biết bao nhiêu sự đau khổ, mà bây giờ đau có một chút mà rên la, rồi còn đi
vô chùa cầu khẩn nữa. Ai dám cứu khổ mấy con? Mấy con cứ nghĩ cái điều mà làm
như vậy có phải là phi đạo đức? Cho nên đức Phật nói: “Các con tự thắp đuốc
lên đi, ta không cứu khổ các con”. Tại sao đức Phật đã nói như vậy mà bây
giờ còn đến chùa cầu khẩn, còn lạy hồng danh sám hối để cho tiêu tai, tiêu nghiệp.
Ông Phật nào mà dám chứng cho tiêu tai, tiêu nghiệp của mấy con mà khi hằng
ngày mấy con làm điều ác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét