139- NGƯỜI TU SỐNG LÀM LỢI
ÍCH CHO NGƯỜI, CHẾT CŨNG LÀM LỢI ÍCH CHO NGƯỜI
(59:56) Trưởng lão: Cho nên vì vậy mà các con phải tu, lấy
cái ý thức của mình để làm chủ bệnh. Bệnh đau đuổi ra: “Không có bệnh!”,
thì không có bệnh. Mà không có bệnh thì đâu khổ.
Bây giờ mình thấy cái cơ thể của mình già yếu rồi, “Sống làm chi cho cực,
chết đi!” thì nó sẽ ngưng hơi thở, nó sẽ chết, thì chết. Trước khi mình muốn
chết thì mình bày: “Tao muốn hôm nay, cô hay là bác hay chú, sẽ ra đi, sẽ bỏ
thân này, thì mấy cháu phụ đào một cái lỗ, trải chiếu. Đắp chiếu, lúc nằm sẽ đắp
trước khi chết. Lúc bây giờ trải chiếu đào lỗ xong rồi mà khi nào mà mấy cháu lại
rờ cái mũi không thấy thở thì lấp dùm.” Phải không?
Do đó trải chiếu rồi mình xuống mình nằm, cái mình tịnh chỉ hơi thở, nằm.
Thì nó rờ mũi không thấy thở, nó lấp, khỏi cần khiêng, khỏi cần cái gì hết. Tại
vì mình xuống nằm, xuống cái hố của mình nằm mà, không phải sướng sao? Còn cái
kia bắt người ta khiêng người ta để xuống phải cực, phải không? Mà lại tốn hòm,
tốn rương nữa. Còn cái này chỉ có tấm chiếu thôi. Rồi mình nằm nghiêng, rồi
mình kiết tường, rồi bắt đầu mình tịnh chỉ hơi thở. Nó rờ lỗ mũi không thấy thở,
rồi tụi bây đắp chiếu lại đi không sao hết.
Thì trước khi mình chết mình bảo: “Bây giờ tao chết nghe không, tao tịnh
chỉ hơi thở đó. Rồi bắt đầu đó, mấy cháu chuẩn bị cuốc, xẻng đoàng
hoàng. Tao nói chết tụi bây cứ lấp.”
Thì lúc bấy giờ nó chết như vậy rồi, thấy lỗ mũi không thở nữa, đúng là
chết rồi, thôi bây giờ lấp, để mình nằm xuống rồi lấp, chỉ có lấp đất lên cái mồ
mà thôi. Rồi đem cây chuối trồng, bữa sau buồng chuối nó ra trái, mình chia được
mỗi người ăn một trái. Không có sợ đâu. Cái thân này là đất, là cát chớ có gì
đâu. Nó mục nó làm phân thì bụi chuối càng ngày nó càng tốt, cây nó càng lớn,
trái nó càng bự ra, cho người một trái ăn để mà làm phước.
Còn không khéo thì mình thấy bụi chuối nó không bằng, thôi mình trồng cây
xoài. Cây xoài nó càng lớn lên thì nó ra trái, ra chia bà con mỗi người một
trái ăn. Cái thân của người giải thoát mà phải không? Thấy cái lợi ích lắm. Chớ
đừng xây cái mả tốn tiền lắm. Nói Thầy tu hành như vậy công đức của Thầy lớn, để
xây cái tháp tốn cả tỷ bạc mấy con, thôi đừng làm cái chuyện tốn hao đó. Đem cả
tỷ bạc này mà giúp cho những người trẻ mồ côi, những người bất hạnh, những người
nghèo khổ để người ta có cơm ăn áo mặc, người ta có được cái nhà kín đáo thì
người ta biết ơn mình. Đó là mình giúp người bất hạnh.
(01:02:32) Còn cái chỗ mà Thầy chết đi đó, thì đem trồng cây xoài, mả
cây xoài có vậy là đủ rồi. Sau này có trái thì phát cho bà con ăn có lợi mấy
con. Có phải không? Chớ còn đừng có xây, mấy con bỏ tiền ra mấy con xây. Cho
nên Thầy sau này có chết, Thầy dặn không có được xây. Làm ơn kiếm cây xoài cho
ngon, xoài cát đoàng hoàng trồng. Trước khi chết Thầy đi lựa cây xoài đoàng
hoàng, Thầy nằm xuống lấp lại, sẵn đất xốp đó trồng đi. Rồi sau này cây xoài nó
lớn lên, rồi có trái ít thì mình chia chòm xóm ít, nhiều nữa mình đem xứ khác
mình chia, sống vậy thôi. Mà chắc chắn là cây xoài Thầy sẽ trái nhiều, nó ngon
trái nhiều.
Đó là cái ý, cái ý của Thầy mà còn sống Thầy đã có nghĩ trong cái đầu của
mình. Sống làm lợi ích cho mọi người đem nền viết sách, đạo đức “sống không
làm khổ mình, khổ người” cho mọi người học, cho các cháu học, rồi chết đi
thì đem lại sự lợi ích. Từng cái quả xoài, cái quả ngon ngọt giúp cho mọi người
có được một cái quả trong một cái bữa ăn, người ta sẽ ăn được cái quả ngon ngọt
của Thầy, thế là đủ rồi.
Sống lợi ích cho người, chết cũng làm lợi ích cho người, như vậy mới thật
là người tu chứ. Chớ người tu gì mà chết xây cái tháp lớn quá, không được, Hòa
thượng này lớn quá, không được. Đây phải mình vua chúa sao, phải không? Mấy con
thấy mình không phải vua chúa.
Mình là người tu, là giải thoát, tìm cách gì giải thoát, tìm cách gì lợi
ích cho mọi người. Đó là một người tu sĩ thật sự. Sống không cần chùa to, Phật
lớn. Sống chỉ cất những ngôi nhà nho nhỏ cho mọi người được sống gần bên mình
tu tập, đó là hạnh phúc. Thầy cũng chỉ ở trong phòng, cái nhà như mấy con vậy
thôi, không hơn không kém. Đó là sự bình đẳng của cuộc sống mà, các con hiểu
chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét