107-KHI CHẾT TIẾP TỤC TU
TRONG TƯỞNG
(48:39) Phật tử: Con thưa Thầy, một lần khác mà các
huynh đệ ở bên Brisbane đó có hỏi Thầy qua là: khi chết không nên thiêu mà là
chôn. Ở chỗ tụi con nếu đem chôn thì tốn tiền nhiều quá, mà thiêu thì nó đỡ cho
con cái của mình. Nhưng mà nếu mình còn ngũ uẩn thì khi nào nó mới tan rã? Có lần
Thầy giảng cho con qua điện thoại là nó muội lược nhân quả chỉ cần 24 tiếng đồng
hồ thôi đó. Thì bây giờ xin Thầy giảng rõ cho tụi con hiểu?
Trưởng
lão: Thầy có, nói chung là Thầy có trả lời cho cái bức thơ mà mấy con hỏi
Thầy đó. Thì về cái vấn đề mà thiêu hay là chôn là do nó như thế này. Bởi vì
khi mấy con mà tu tập mà muội lược nhân quả, nó còn có phân nữa thôi thì nó
không có tái sanh được đâu. Con hiểu không, nó không tái sanh. Bởi vì mọi người
người ta còn tham, sân si mười mà con còn có năm, con hiểu chỗ đó không? Mà khi
con tu đó thì con phải giảm tham, sân, si chứ. Con phải hiểu cái chỗ nó muội lược
tức là nó giảm xuống, nó không phải như người ta, nó khác rồi. Cho nên lúc bây
giờ mà chết đó, thì mấy con nên nhớ rằng khi mà nó tắt thở rồi nhưng mà nó
không hoại diệt cái thân con đâu, bởi vì nó đang ở trong cái giấc chiêm bao.
Con có chiêm bao, con có biết không? Chiêm bao đó là tưởng con chiêm bao, chứ không
phải là ý thức con chiêm bao được đâu. Cái tưởng nó hoạt động trong cái giấc mộng
con, con hiểu không?
Cho nên bây giờ con đang tu tập, con đang tiếp tục tu ở trong cái giấc mộng.
Thân con nằm đó, con nằm đó. Bây giờ con rờ trong cái thân con khi mà chết rồi
đó, khi mà cái thân con chết rồi, thì người ta rờ cái thân con còn cái chỗ nào ấm
thì không được tẩm liệm. Để nằm trên giường giống như người bệnh, người đó đang
tu. Bởi vì con biết cách thức con tu, con quen rồi, thì trong khi chết con vẫn
nương vào cái chỗ pháp tu con tu, chứ đâu phải con nương vào chỗ cái tâm tâm
ham muốn cái này cái kia đâu mà tái sanh đâu, có phải không? Do đó thì cứ để
con ở trong cái phòng đó, để nằm trên giường đi.
Còn nếu mà lạnh, nếu toàn thân con lạnh, mà con đã tu là muội lược được
cái tham, sân, si con, con biết mà, con hiểu không? Thì dặn gia đình cứ để nằm
đó đi, không có hôi thúi, không có hoại diệt đâu, không cần chôn đâu. Sự thật
ra cái thân của con nằm đó chứ nó không có hôi hám, nó không có gì hết, nó
không có hoại, nó ngủ, nó giống như người ngủ vậy, nó ngủ nó không thở. Còn người
ta ngủ người ta thở, còn con chết rồi nó không có thở, nhưng mà nó ngủ. Nó đang
bị cái tưởng hoạt động cho nên nó phải bảo vệ cái thân nó không hoại diệt. Cái
đầu nó mà hoại diệt rồi thì cái tưởng nó cũng hoại diệt theo.
Thân Ngũ Uẩn con có thấy: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Ngũ Uẩn mà! Mà cái
sắc nó hoại diệt tức là cái sắc nó chết rồi, có phải không? Thì cái ý thức nó
không có hoạt động thì cái tưởng thức nó đang hoạt động thì cái thân này nó
không có hoại được. Nó đang hoạt động mà, nó đâu có hoại được. Cho nên cứ để
cho người ta cứ ngủ chiêm bao, để mà người ta tiếp tục người ta tu. Khi nào mà
con thấy cái thân này đó bầm xanh lên hết thì đem chôn hoặc đem đốt. Lúc đó đốt
được rồi, bởi vì nó đã bầm xanh lên hết rồi. Còn mà nằm đó giống như một người
ngủ, nó bình thường thì cứ để đó đi. Còn khi nào mà thấy nó xanh, nó bầm xanh hết
thì đem cho vô quan tài chôn hoặc cho vô quan tài đốt. Bởi vì bên con không có
chôn, chôn nó tốn hao, phải không?
Phật tử: Nhưng
mà đâu ai dám để nằm vậy.
Trưởng
lão: Sợ hả? Trời.
Phật tử: Dạ
không phải, tại cái luật.
Trưởng
lão: Cái luật nó không cho hả?
Phật tử: Dạ
cái luật là nó chết, kể như cái người đó chết rồi, nó không cho mình để. Mình
xin đó thì họ chỉ cho mình tối đa một, hai ngày là nhiều lắm.
Trưởng
lão: Nhưng mà mình, nhưng mà mình biết là mình là người tu trong gia
đình rồi thì mình báo làm chi. Coi như người đó đang ngủ, ai bảo đi báo, có phải
không?
Phật tử: Nhưng
mà không báo là phải ra tòa đó Thầy.
Trưởng
lão: Thì khi nào mà người ta thấy cái người đó mà chết thật sự đó, nó
xanh. Bây giờ Thầy nói có người, người ta có thể người ta tắt thở rồi, nhưng rờ
trên thân người ta còn nóng đem chôn? Đâu có được.
Phật tử: Như vậy
con thưa Thầy con thấy như vậy tức là thật sự nói chết mà chưa chết tại vì còn
một cái tưởng nó đang hoạt động.
Trưởng
lão: Nó đang hoạt động, nó chưa chết.
Phật tử: Chưa
chết hẳn.
(53:07) Trưởng lão: Còn người chết hẳn thì mấy con thấy,
đầu tiên họ, cái người chết rồi đó họ không thở đó. Mấy con tắm rửa này kia, mấy
con để, cái da mặt họ bắt đầu nó trở lại hồng hào con. Rồi bắt đầu con cứ để, bởi
mấy con không dám xem mấy người chết, cho nên mấy con không biết. Mấy con khi
đó là mấy con thấy nó từ từ… Khi mà hồi chết thì nó xanh, sau đó tắm rửa rồi để
lại nó hồng hào trở lại mấy con. Nó hồng hào bởi vì nó chưa hoàn toàn hoại diệt
cái thần kinh của nó đâu, cái hệ thần kinh nó chưa hoại diệt, nó đang hoạt động
trở lại cho nên nó hồng hào trở lại. Nhưng mà nó không phục hồi được cái thở của
nó, cho nên nó phải chết luôn.
Vì vậy mà có nhiều bác sĩ người ta khéo lắm đó con, người ta rờ còn được
cái hơi ấm, người ta hô hấp làm cho nó hoạt động trở lại. Cái phổi hoạt động lại,
người ta sống lại được đó con. Còn mình không biết, mình thấy chết rồi. Thôi giờ
hết thở rồi thì để nằm đó, rồi thấy nó hồng hào lại. Trong khi hồng hào đó là
con hô hấp lại, là nó sống lại đó. Bởi vậy Thầy biết rất rõ cái vấn đề này, cho
nên khi mà chết rồi, mấy con đừng vội, đừng vội chôn. Mấy con biết mình biết pháp
Phật rồi. Bởi vậy đức Phật nói: “Chúng ta đang ở trong cái cõi Trời mà chúng
ta tu”. Nhưng mà sự thật cõi Trời là cõi tưởng. Ba mươi ba cõi Trời là tưởng
tri chứ không phải liễu tri. Cho nên chúng ta ở trong cõi tưởng, tức là tưởng
nó hoạt động trong chiêm bao đó. Cho nên lúc bây giờ đức Phật dặn đừng có đem
thiêu, đừng có đem chôn, để người ta đang tiếp tục người ta tu, người ta vào Niết
Bàn. Ông Phật ông đã dặn rồi chứ đâu phải không đâu.
Phật tử: Dạ
thì thưa Thầy khoảng thời gian tối đa là 24 tiếng phải không Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ 24 tiếng mà thấy cái thân này nó xanh, thì đem chôn, mà thấy
hồng hào thì mấy con tiếp tục để, nó đang tu chưa xong. Nó tu xong rồi thì nó
xanh. Mình phải theo dõi người thân của mình chứ. Mình thấy người thân mình chết,
hồi sống đó thì thương, mà chết thì hoảng sợ, không dám lại gần nữa.
Phật tử: Dạ
không phải, tụi con sợ thì không sợ, có cái là vì luật lệ ở nước ngoài đó.
Trưởng
lão: Nhưng mà nó chưa chết mà làm sao đem chôn mấy người đó được.
Phật tử: Lúc
đó cái tưởng còn hoạt động nhưng mà cái này nó còn đánh đập không hay là nó
ngưng?
Trưởng
lão: Không, nó hoàn toàn nó ngưng hết con, nhưng mà nó còn nóng.
Phật tử: Phật
đã nói là nếu mà mình chết là cái Ngũ Uẩn đó nó phải tan rã, nhưng mà vẫn còn
cái tưởng nó còn thì nó chưa có rã.
Trưởng
lão: Bởi vì nó còn một cái cái uẩn của nó còn hoạt động, nó chưa có rã.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét