Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2023

331- TRÍ TUỆ VÀ TƯỞNG KHÁC NHAU NHƯ THẾ NÀO?

 

331- TRÍ TUỆ VÀ TƯỞNG KHÁC NHAU NHƯ THẾ NÀO?

(33:22) Phật tử: Mình triển khai trí tuệ của mình ra, với mình “tưởng”, nó khác nhau chỗ nào thưa Thầy? Cái tưởng với triển khai, ví dụ nãy Thầy nói là: “ngày mai đi đâu?”

Trưởng lão: Cái tưởng hả con? Thầy chỉ cho.

À, bây giờ đó, ngày mai con đi đâu? Tức là nó có cái mục đích, tức là con không có tưởng. Mà ngày mai con đi là có công chuyện gì, đó là không tưởng. Ngày mai con khởi cái niệm đi, nhưng mà ngày mai con không biết con đi làm cái gì, thì không có cái mục đích, thì đó là con bị tưởng.

Phật tử: Thưa Thầy, tiếp theo mục đích mình có, ví dụ ngày mai mình đi mình có thể gặp tai nạn giao thông, thì cái tai nạn giao thông đó là mình tưởng ra hay là cái triển khai trí tuệ mình tưởng? Nó tự tưởng hay là mình tập trung mình tưởng?

Trưởng lão: Trí tuệ nó triển khai ra nó biết con. Cái tưởng của mình. Trong thân mình có năm uẩn, sắc, thọ, tưởng. Cái tưởng đó nó hoạt động rồi, thành ra mình triển khai được cái tưởng của mình để nó biết được ngày mai, ngày mốt hay bữa kia xảy ra cái gì. Tại mình không triển khai, cho nên bây giờ mình có tưởng mà mình không biết cái gì hết.

Phật tử : Tức là mình triển khai một cái hình thức của cái tưởng của cái phần mình?

Trưởng lão: Của cái tưởng của phần mình thôi con. Cái ý thức nó không thể làm việc được cái phần đó, mà ý thức nó làm việc trong cái hiện tại của nó. Mà cái tưởng thức nó làm việc trong cái phần ngày mai, ngày mốt, ngày bữa kia.

Phật tử: Thưa thầy cho con cái ví dụ cụ thể?

Trưởng lão: Cụ thể, bây giờ đó, Thầy nói bây giờ đó, chẳng hạn nào như con ngủ, con nằm chiêm bao, con thấy cái sự việc xảy ra. Ngày hôm sau con đi, con gặp sao đúng vậy, con nằm chiêm bao sao rõ vậy. Đó là cái tưởng thực sự của con nó hoạt động đó. Còn nếu mà cái tưởng nó không hoạt động thì con nằm mơ nó không đúng sự thật, nó trật. Cái tưởng nó hoạt động rồi thì con nằm đêm nay ngủ, sáng dậy con thấy sự việc gì xảy ra, thì sáng ra nó xảy ra đúng y, con nói: “Nằm chiêm bao hôm nay nằm chiêm bao linh thiệt!” Chứ không ngờ tưởng mình hoạt động.


330- HỎI VỀ PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ

 

330- HỎI VỀ PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ

(39:49) Phật tử: Mô Phật! Con xin hỏi Thầy. Hiện nay thưa Thầy! Cái pháp môn Tịnh Độ á, bây giờ thấy ai mà mất rồi họ hộ niệm, hộ niệm rồi thấy thân thể mềm nhũn, mà bây giờ con thấy cái đó là đại trà luôn. Ở đâu, ở đâu bây giờ con cũng thấy vậy hết, thưa Thầy như vậy là như thế nào thưa Thầy?

Trưởng lão: À! Thực sự ra cái gì nó thành thói quen thì nó cũng khó, nhưng mình biết cái đó sai. Bởi vì Tịnh Độ để niệm Phật nhất tâm để được về cái xứ Tịnh Độ. Nhưng mà sự thật nó không có cái xứ đó rồi về đâu? Người ta tưởng tượng ra. Làm sao ở trong cái tưởng tượng của người ta nó không có, người ta tưởng ra. Bây giờ cái ly này có, Thầy bằng cái trí tuệ Thầy hiểu biết cái ly này từ cái gì mà nó làm nên cái ly, nó rõ ràng. Còn cái xứ Tịnh Độ, mình phải hiểu biết nó làm bằng cái gì cái gì nó ra cái xứ Tịnh độ này? Còn đằng này ông Phật Di Đà, nghe nói cũng không biết ông Phật Di Đà ra làm sao nữa. Rồi ở đây muốn vẽ ông Phật Di Đà như thế nào đó vẽ ra à. Rồi chúng ta cứ tưởng tượng niệm nó thôi, chứ chúng ta sự thật ra không có người nào mà rành rẽ cái xứ này hết. Cho nên những cái này là những cái không thật, dẹp! Cái gì thật thì mình làm, cái gì không thật dẹp bỏ.

Phật tử : Kính thưa Thầy! Cái cuốn kinh Vô Lượng Thọ với cái cuốn kinh A Di Đà là làm sao?

Trưởng lão: À! Vô lượng Thọ với cuốn kinh Di Đà nó chỉ là một; mà nó vẽ ra làm hai cho nó thấy nó có cái vô lượng của nó ở trong cuốn kinh Di Đà mà thôi. Vô Lượng Thọ tức là sống vô lượng mà, từ Di Đà nó vẽ ra.

Phật tử:Vậy thưa Thầy, rồi cái đó nó có hay là không? Tại vì trong cái cuốn thánh kinh mà nói ông Phật thuyết mà?

Trưởng lão: Thì nói Phật thuyết, chứ sự thật ra Thầy nói: Thầy muốn nói cái gì rồi Thầy nói Phật thuyết cũng được. Nhưng sự thật chứng minh ông Phật Thích Ca có thuyết hay không? Rõ ràng là cái số kinh Phật nói nó cụ thể quá rồi. Mấy người đừng có thêm thắt, tui biết rõ mà. Mấy người thêm bao nhiêu kinh tui cũng biết rõ rồi, ông Phật Thích Ca nói mấy cuốn tôi biết. Hiểu không? Đây nó rõ ràng rồi đâu có mấy người không biết được. Thành ra mấy người chêm thêm mấy cuốn kinh này, tôi nói: “Kinh này giả không thật, tôi không tin!”.


Thứ Năm, 29 tháng 6, 2023

329- LINH HỒN KHÔNG CÓ

 

329- LINH HỒN KHÔNG CÓ

(22:48) Phật tử 3: Thưa Thầy cho con hỏi, ví dụ như bây giờ mình còn sống nè là mình cũng có những cái mình ăn, nói, chơi đùa nhưng mà khi mất đi rồi thì người nhà cúng kiến như vậy không biết cái tâm mình có về hưởng được những cái mà người nhà cúng không hay là mình có biết chuyện đó không?

Trưởng lão: Vì do đó mà Thầy viết, Thầy nói không có linh hồn; Bởi vậy Thầy có tập sách Thầy viết, Thầy nói không có linh hồn. Thì không có linh hồn lấy gì đâu mà về. Mình cúng tại vì cái lòng thương yêu của cái người còn sống người ta cúng mình. Chứ sự thật con vừa tắt thở con lo con tiếp tục đi tái sanh. Nếu con ác con sanh ra con dế, con trùng rồi chứ con ở đó nữa sao được. Bởi vì cái quy luật của nhân quả nó tiếp nối. Bỏ thân này nó có thân khác. Thân này con chết người ta lo chôn thì con có thân khác rồi.

Phật tử 4: Vậy sao có ma?

Trưởng lão: Ma! Là tại mình tưởng chứ con có thấy con ma bao giờ.

Phật tử 4: Mà người ta có nhập về đó Thầy!

Trưởng lão: Ma nhập về là tưởng. Mấy người mà lên đồng, nhập cốt nói linh hồn nhập này kia đó là cái tưởng của cái người đó. Bây giờ Thầy sống ở bên con, Thầy biết con tất cả mọi cái. Bây giờ đó, Thầy thường hay lên đồng, nhập cốt thì do đó cái tưởng của Thầy nó sẽ nói cái chuyện quá khứ vị lai mà từ lâu tới giờ Thầy không biết gì hết. Mà tại vì Thầy sống gần, cái tưởng của Thầy giao cảm với con nên biết hết trơn. Cái tưởng ở trong thân của chúng ta, cái thân mình là ngũ uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức; Cái Tưởng nó hoạt động - cho nên chiêm bao là cái gì, Tưởng đó con! Cái Tưởng nó mới chiêm bao, không có tưởng không có chiêm bao. Cho nên thân ngũ uẩn mình chết rồi là thân chết, thân mình là thân ngũ uẩn, năm uẩn, mà khi chết rồi thì không có cái uẩn nào còn sống hết. Nó chỉ có tương ưng theo nhân quả mà nó đi tái sanh, chứ còn không có linh hồn mà tái sanh. Cho nên Thầy viết cuốn sách không có linh hồn, làm mấy ông Thầy đám la: "Trời ơi, tôi cúng ai đây".

Phật tử 3: Thường đám tang thì hay rước Thầy về tụng kinh.

(25:08) Trưởng lão: Đó vậy đó! Bởi vậy Thầy nói, thí dụ bây giờ ở trong nhà mình có người thân bị mất thì mình cùng nhau trong nhà mình sống mình ăn chay đi, mình đừng có giết gà, vịt, heo, dê. Mình ước nguyện cho người thân của mình theo cái thiện pháp đó mà sống để gặp chánh pháp Đức Phật. Ước nguyện thôi chứ mình cũng không làm gì được khi người chết thì người chết người ta sanh vào cái nhà có đạo đức, người ta sống, người ta cũng không giết hại chúng sanh. Vậy thôi! ước nguyện của mình mà.

Phật tử 3: Nếu cha mẹ mất đó Thầy, đi chùa cúng, ghi tên cha mẹ để gửi vô chùa cúng là đúng không Thầy?

Trưởng lão: Không! Sai, mê tín! Khi cha mẹ chết mà mình thương cha mẹ của mình thì bản thân con nguyện: “Bây giờ sáu tháng tôi không ăn mặn, tôi ăn chay”. Bản thân con thương cha mẹ con phải sống ở trong năm giới của Phật, năm giới của Phật - ước nguyện của con, con sống vì cha mẹ - cho nên cha mẹ con sanh vào chỗ giải thoát.

Phật tử 3: Ăn chay, rồi có vái như thế nào, thưa Thầy?

Trưởng lão: Con chỉ ước nguyện, không vái ai hết, không vái ông nào hết. Chỉ làm lành cho bản thân con và con là cái người mà mang cái hạt máu của cha mẹ con. Bây giờ cha mẹ con chết một năm, hai năm, năm năm, mười năm nhưng cái lòng hiếu của con nó thương cha mẹ, con nguyện con ăn chay sáu tháng hay một năm để: “Uớc nguyện cho cha mẹ tôi sanh trong hoàn cảnh nào đó được giàu sang hoặc là được may mắn”, thì trong khi đó cha mẹ con sanh đâu đó thì nó gặp được những cái may mắn. Tại vì nó có một cái sự vô hình của cái truyền nối với nhau mà các con không thấy. Cái từ trường mà! Ai, người nào cũng có từ trường hết. Thí dụ như bây giờ mấy con ngồi đây nói chuyện với Thầy, cái từ trường mấy con cũng vẫn phóng xuất ra chứ đâu phải nó nằm im lìm nó chỉ có cái thân này của mình đâu - cái từ trường của nó. Nhưng mấy con nói điều ác thì từ trường đó là từ trường ác, mà mấy con nói điều thiện, mấy con làm điều thiện thì đó là từ trường Thiện. Còn mình ước nguyện cho cha mẹ mình bằng cách này, bằng cách kia mà mình sống trong từ trường thiện thì cái từ trường đó nó sẽ đi giúp cha mẹ mình.

Phật tử 3: Tại vì hồi đó cha con mất, mấy ông Thầy chỉ con đi vô chùa cúng cơm mà con không biết cái nào đúng.

Trưởng lão: Mấy ông Thầy mê tín đó con. Nói! Mấy ổng ghét Thầy lắm đó.

(28:02) Phật tử 3: Khi người thân mất thì mấy Thầy chỉ con là phóng sanh. Ví dụ như thả chim, thả cá thì như vậy khi mà mình phóng sanh như vậy thì phước đức cho người thân được gì không Thầy?

Trưởng lão: Con chỉ phóng sanh trong cái đời của con thì con được cái Phước của con, chứ còn con ước nguyện cho cha mẹ thì không được. Cái duyên phóng sanh đó, thay vì con gặp một tai nạn nào đó mà con phải ở trong nhà thương trị bệnh năm ngày, mười ngày hay một tháng thì nó sẽ giảm xuống còn nửa tháng còn một ngày, hai ngày con ra viện, không ngờ là do con làm điều tương ưng đó.

Phật tử 2 : Chứ không có ảnh hưởng gì tới người chết. Người chết không được gì hết.

Trưởng lão: Người chết người ta tiếp tục tái sanh rồi. Con bây giờ, con ước nguyện cái phần cho cha mẹ của mình thì con phải sống trong giới luật của Phật thì ước nguyện đó cha mẹ con chỉ hưởng có một phần mười; Ít lắm chứ không bằng trực tiếp cha mẹ con. Cũng như bây giờ con đang sống trong thiện pháp là con hưởng trọn.

Phật tử 4 : Thầy nói như vậy thì con ví dụ người ta cái tâm bình thường, người ta buông xả, người ta hiền hòa, người ta chết người ta dễ đi lắm nhưng mà có những người bị ép buộc chết; Ví dụ người ta tức quá, người ta tự tử, người ta chết có đi được không Thầy.

Trưởng lão: À, lẽ đương nhiên đó là cái nhân quả của họ phải trả, họ vẫn tiếp tục tái sanh chứ nói họ không đi thì không đúng, họ đi hết à.

Phật tử 1: Có lúc con nghe người tự tử hồn phách tan, khó đầu thai lắm.

(29:57) Trưởng lão: Không có đâu con. Nói đầu thai là một danh từ từ xưa tới giờ, chứ sự thật đó là tiếp tục tái sanh luân hồi. Cho nên vì vậy mình mà làm những điều gì ác, trong những giờ phút mà mình sinh ra, mình cũng gặp khó khăn, mẹ sinh rất khó. Còn người ta sinh ra dễ dàng, đi ra nó không đau đớn. Còn mình làm điều ác, mẹ sanh mình ra là mình đã thấy khổ từ trong bụng mẹ đi ra rồi; Các con thấy có nhiều đứa sinh ra, trời đất ơi khổ từ trong bụng mẹ đi ra chứ đâu phải.

Phật tử 3: Nhiều đứa sanh ra, nuôi khó nuôi lắm.

Trưởng lão: Khó nuôi nữa

Phật tử 3: Thầy, con nghe nói là cái người mất mà thân xác đẹp, tốt là cái người đó được phước; Còn người mất mà thân xác xấu xí giống như là hình thù nó trở dạng, người đó tu cũng như là tội lỗi lắm.

Trưởng lão: Không phải con, cái người mà chết đi mà mình thấy thân xác họ tái mét mà trở thành xấu xí đó. Mấy người đó họ tái sanh làm loài vật hết. Con vật mà làm sao tốt đẹp bằng con người con, có phải không? Còn con người mà chết đi mặt hồng hào, tươi tắn; Mới thì cũng xanh rồi từ từ hồng lên, đỏ, chết mà đẹp quá. Đó! thì mấy người đó sanh làm người đó con, giàu sang mà.

Phật tử 3: Tại vì con có người cháu chết, mới mất mà nhìn thấy ghê lắm; Mới mất mà đem về nhìn y như người chết dưới sông năm, bảy ngày. Ai cũng nói nhỏ này tự tử. Con cứ thắc mắc có bao nhiêu đó, con tính đi trên Thầy về, con đi chùa con cúng, tại nó không có con cái; Cúng mười kiểng chùa đó, không biết có đúng không Thầy?

Trưởng lão: Nói chung, đúng đó con bởi vì khi mà mình làm cái gì mà nghiệp ở sông nước thì mình phải chết sông nước, cũng như bây giờ Thầy ở trên đất đồng như vầy làm sao chết sông nước được. Chỉ có những người mà ở dưới sông nước mới chết kiểu đó thôi.

Phật tử 3: Con nhỏ này nó buôn bán. Nó ra Chợ Rẫy nằm ba mươi ngày mới chết, nhưng mà nó về hình thù nó kỳ lắm, người ta ví như nó chết ở dưới sông đem lên, mặt mày ghê lắm, nhìn nó bự nhìn cái mặt y như cái dĩa, bự lắm nhìn nó không ra, không biết nó. Vì nó không có con, con là cô nó, con tính đi mười kiểng chùa cúng cho nó. Có ông Thầy ở gần đó nói đưa bao thơ đi mười kiểng chùa vái van tên họ của nó, vái cúng cho nó bớt cái nghiệp, không biết vậy đúng không?

(32:42) Trưởng lão: À, con! Bây giờ con sẽ làm như thế này này. Bởi vì mình đi mười cái chùa mình cúng là mấy ông Thầy ông nói như vậy đó để mình đem tiền cho mấy ông ăn chứ có ích gì. Bây giờ mấy con muốn làm lợi ích cho nó đó thì con phải thực hiện năm cái giới luật của Phật, năm cái giới của con người, năm giới đầu tiên. Con sống năm giới, con ước nguyện cho em con, ước nguyện cho cháu con như thế nào, thế nào (nghe không rõ). Thì cái việc của con nó ở trong những cái giới luật của Phật - thiện pháp - nó sẽ hưởng được những cái phước báo đó. Trong khi đó thì con sống trong giới nhưng mà những người thân của mình sẽ hưởng được những cái phước thiện của giới luật.

Phật tử 3: Nó chết rồi ai cũng bình luận đứa nhỏ này tội lắm, hình thù thấy ghê lắm, nhìn thấy ghê lắm. Nó chết, thân nó thay vì năm chục kg mà nó tới tám chục kg, thấy ghê lắm như dưới sông sình lên. Tới chừng đóng hòm phải rước ông thợ nhìn hình thù mới cắt hòm được, thấy khủng khiếp luôn! Từ hồi nào giờ con không có từng thấy! Bệnh tiểu đường, nhưng mà…​(không nghe rõ) thành thử ra nó giữ cái chức quyền đó mà nó làm những cái chuyện mình thấy nó hơi khó coi.

Con xin hỏi Thầy, bây giờ hằng ngày cúng trong gia đình, cúng sao cho bớt nghiệp trong gia đình mình, sao mà giải cho bớt nghiệp gia đình mình, con không biết?

Trưởng lão: Trước tiên con nhớ đến ông bà, cha mẹ của mình là những người mà sanh mình ra và những người ngày nào tới giờ đang gần gũi với mình mà bây giờ đã qua phần. Con cúng ngay ông bà của mình tức là nói lên lòng thương yêu của mình, chứ ông bà không có về ăn, hưởng cái gì đâu! Nhưng nói lên lòng của con là con cháu nhớ đến công ơn của ông bà, cha mẹ của mình, cái đó mới có nghĩa mấy con.

Chứ còn mình cúng để ông bà mình về ăn hưởng - thôi, dẹp - không có đâu! Rước Thầy chùa tụng kinh cho siêu độ thì thôi chuyện đó cũng không có đâu. Ông Thầy chùa có siêu được không mà tụng kinh cho mình siêu.

(35:19) Phật tử 3: Nghiệp của ổng, không biết ổng có giải được không! Thưa Thầy, con thấy nhiều người có đám ma; Khi mà người ta mất rồi, người ta nằm xuống rồi, người nhà hay trang điểm cho cái xác đó Thầy, như vậy thì có nên hay không về việc trang điểm cho cái xác.

Trưởng lão: Thật sự ra cái xác, mình trang điểm là vì mình thương yêu nó mình trang điểm làm cho đẹp thôi mặc quần áo này, kia; Chứ xác mình chết rồi cũng như một con vật thôi chứ cũng có gì đâu con. Nhưng mình không nỡ đành để trần truồng, không mặc áo quần, trang điểm coi nó không được. Trước khi bỏ vào quan tài thì mình trang điểm cho nó sạch đẹp vì cái đó là cái tình của mình đối với người mất, nó nói lên cái tình thương của mình đối với người đã mất.

Phật tử 3: Thưa Thầy, mình làm cái đó được?

Trưởng lão: Mình làm được cái đó, được cái tình người, mình nuôi lớn được cái lòng thương yêu của mình đối với người thân vậy là quá quý rồi.


328- TỨ THIỀN ĐỂ THỰC HIỆN THẦN THÔNG, KHÔNG PHẢI GIẢI THOÁT

 

328- TỨ THIỀN ĐỂ THỰC HIỆN THẦN THÔNG, KHÔNG PHẢI GIẢI THOÁT

(40:12) Thầy Gia Hạnh: Kính thưa Thầy, đây là câu hỏi của:

Con là Thích Nữ Nguyên Hạnh, con có một số câu hỏi chưa thông hiểu, kính xin Trưởng Lão chỉ dạy cho chúng con! Con kính thưa Thầy, câu thứ nhất: Trong giai đoạn này chúng con có xả sạch hoàn toàn được tâm si không? Có người bảo khi nào tới Tứ Thiền mới sạch, con kính mong Thầy từ bi chỉ dạy?

Trưởng lão: À, Tứ Thiền nó không có xả, mà Tứ Thiền còn kẹt trong Tứ Thiền. Bởi vì Tứ Thiền còn thiền thứ tư mà, thành ra nó còn dính ở trong đó làm sao mà xả? Cho nên vì vậy mà coi như là mấy con chưa có xả cái gì hết. Hoàn toàn chưa có xả cái gì, còn dính, còn kẹt hết.

Cho nên đừng nghĩ rằng tôi sẽ tu tới Tứ Thiền. Tứ Thiền là mục đích Tứ Thiền của chúng ta để thực hiện thần thông, Tam Minh chớ đâu phải là Tứ Thiền để mà giải thoát đâu. Mục đích đi tìm thần thông, mấy con còn tham đắm dữ lắm. Muốn bay lên trời, còn muốn làm chim, mai mốt mọc cánh đặng đi.


327- TU TẬP BỊ RƠI VÀO ĐỊNH TƯỞNG THÌ DẸP ĐI ĐỪNG TU NỮA

 

327- TU TẬP BỊ RƠI VÀO ĐỊNH TƯỞNG THÌ DẸP ĐI ĐỪNG TU NỮA

(1:13:14) Tu sinh 3: Dạ, kính thưa Đức Thầy, cho phép con xin được thưa hỏi: Trên bước đường tu tập, khi rơi vào trạng thái của định tưởng, lâu ngày sẽ dẫn đến liệt ý thức, không làm chủ được sẽ rất nguy hiểm. Thưa Thầy, vậy khi ở trong trạng thái của định tưởng, chúng con phải làm sao để trở lại trạng thái bình thường ạ? Xin Thầy từ bi chỉ dạy!

Trưởng lão: Ờ, thì dẹp cái pháp đó đi, đừng có tu tập cái pháp đó nữa! Đừng có tu nữa, nó sai rồi, Đừng có tu nữa. Pháp đó sai rồi, dẹp! Bắt đầu bây giờ mình phải thưa hỏi kỹ lại một vị thầy hướng dẫn cho mình những cái phương pháp tu, người ta sẽ chỉ dạy cho mình phương pháp tu trở lại. Còn đừng có tu pháp mình đang tu.


326- TRẠNG THÁI TƯỞNG CỦA PHẬT TỬ NGHE THUYẾT PHÁP

 

326- TRẠNG THÁI TƯỞNG CỦA PHẬT TỬ NGHE THUYẾT PHÁP

(26:57) Thầy Gia Hạnh: Kính thưa Thầy! Câu hỏi của cô Ngọc Huệ: Con là Ngọc Huệ, mỗi lần Thầy lên pháp tòa, con nhìn xung quanh Thầy như có một bóng đèn điện phía sau, Thầy đang sáng, ánh sáng hình cầu hướng lên trên, ở giữa hình cầu có một phần hình, có lúc như hình quả đào, có lúc như ngọn đuốc có đường biên giữa, ánh sáng chung và phần này con hiểu đây là từ trường của Thầy, của Phật, nhưng sao ánh sáng không đồng đều và có phải con bị tưởng không? Thầy từ mẫn cho con được rõ? Con trình Thầy.

Trưởng lão: Ừ, đó là tưởng con dữ tợn lắm đó. Thầy ngồi đây mà hào quang ở chỗ nào, Thầy có phóng bao giờ đâu mà thấy sáng ở sau lưng Thầy, thì đó không phải tưởng nặng sao?


325- BỊ CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG LÀ DO CÒN TÂM THAM DỤC

 

325- BỊ CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG LÀ DO CÒN TÂM THAM DỤC

(07:50) Thầy Gia Hạnh: Kính thưa Thầy! Câu hỏi thứ 4: Những trường hợp như bị sắc tưởng, hành tưởng và kiến giải tưởng, v,v…​ đều do tu ức chế ý thức mà có hay do nguyên nhân nào khác, xin Thầy từ bi chỉ dạy cho chúng con được rõ!

Trưởng lão: Nó nhiều nguyên nhân con, nó nhiều nguyên nhân. Người ta tu người ta cứ ngỡ người ta tưởng người ta chứng cái này, cái kia, cái nọ là nó sẽ xảy ra tất cả những cái hiện tưởng đó. Nó nhiều nguyên nhân lắm chứ không phải, Đó là cái tâm tham dục chúng ta còn, chưa hết. Chúng ta tu không cầu cái gì hết.

Người ta chửi tôi không giận đó là tôi chứng đạo. Dễ dàng quá, đạo Phật đâu phải là khó khăn gì đâu. Người ta chửi mình không giận mà, mình biết các pháp vô thường rồi, có gì đâu mà giận người ta: “Đây là nhân quả, đời trước hoặc là đời trước nữa mình chửi người ta, bây giờ người ta chửi mình, có gì đâu bây giờ mình giận người ta. Điều đó là điều sai.” Cho nên do đó, nhờ mình có tri kiến hiểu biết nhân quả vậy mà mình giải thoát hoàn toàn. Đó! Rồi con.


Thứ Năm, 22 tháng 6, 2023

324- ĐỂ Ý THỨC LÀM CHỦ. TÁC Ý ĐỂ NGỦ KHÔNG CHIÊM BAO.

 

324- ĐỂ Ý THỨC LÀM CHỦ. TÁC Ý ĐỂ NGỦ KHÔNG CHIÊM BAO.

(34:41) Cô Trang: Nhưng mà vì sao lại giữ cho được cái tâm bất động, không niệm, nên cuối cùng lại giữ…​

Trưởng lão: Còn mấy người mà lại bây giờ đó chưa phải đúng lúc mà cố gắng để giữ cho được cái tâm bất động, thì kềm kẹp nó thì còn nguy hiểm nữa. Nó sẽ sinh tưởng. Cho nên có nhiều người mà tu bị tưởng này tưởng kia đồ đó, thì đó là kềm kẹp ý thức của mình đó. Cũng giống như mấy ông Thiền Đông Độ vậy, kềm cho cái ý thức của mình, nó gom lại một chỗ nó không có đường đi ra.

Nó gom lại, ví dụ như nương hơi thở, gom niệm hơi thở trong hơi thở cho nó không niệm. Biết hơi thở ra vô, biết hơi thở ra vô hoài. Thì do đó không ngờ một thời gian thì nó biết miết, tự trong thân nó, bởi vì thân ngũ uẩn, thì cái tưởng uẩn nó bắt đầu làm việc. Ý thức nó cột nó chặt quá, nó không làm việc được thì anh tưởng xen vô làm việc.

Bắt đầu cái người này chiêm bao giống như chiêm bao. Mấy cái người mà hay ngủ gục hay này kia đều là bị tưởng hết mấy con. Tưởng. Vậy chứ mấy con bộ tưởng, tưởng nó ở đâu? Ở trong thân mình nè. Sắc là cái thân của mình. Thọ là những cảm giác. Tưởng là cái tưởng nữa. Mà cái tưởng thì nó có phải.

Sắc, thọ, tưởng, hành. Hành tức là cái đi tới đi lui hoặc nói cái này nói cái kia gọi là hành, làm công việc gọi là hành. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Thức nó để đứng ở sau hết để nó chỉ cho cái biết gì dính kẹt bốn cái đó. Mà giờ mình lấy cái thức ra. Ý thức của mình mà. Ý thức của mình làm chủ con!

Bởi vì Đạo Phật lấy chính cái ý thức của mình làm chủ. Cho nên người mà hiểu được Phật pháp là mấy con biết, người ta triển khai tri kiến của người ta thành cái trí tuệ. Từ đó bây giờ người ta nói chửi mình, mình không giận, không hờn gì. Đó là cái trí tuệ giải thoát của người ta.

(36:58) Còn bây giờ mấy con tập tu như vậy đó, coi như là mấy con tập dần dần. Gom cái tâm để tạo thành cái lực. Cái lực để khi mình tác ý có cái lực. Chứ còn không khéo, tác ý nó không có lực. Cũng như bây giờ cái đầu nhức “Thọ là vô thường, cái đầu đừng có nhức nữa nghe không?”. Nó không nhức.

Còn cái người mà người ta tu có lực rồi, bảo cái nó xách gói nó đi mất, thành ra cái thân của người ta rất khỏe. Con biết Thầy bây giờ tuổi già như thế này mà gặp bệnh đau đồ, tác ý Thầy đuổi thôi.

Cô Thanh Như: Dạ, bạch Thầy, vậy mình muốn có lực thì mình phải?

Trưởng lão: Phải tác ý.

Cô Thanh Như: Phải tác ý thường nhiều nhiều là nó có lực?

Trưởng lão: Ừ, mình tác ý. Bởi vì mấy con biết. Đầu tiên mấy con tác ý đuổi những cái tâm ham muốn của mình. Trong đầu nó khởi cái niệm gì đó, thì mình tác ý mình đuổi đi. Con hiểu không? Mình tác ý, mình đuổi đi.

MInh Châu: Bạch Thầy, những người xả tâm tham sân si là vô lậu?

Trưởng lão: Xả sao, con nói gì?

Minh Châu: Xả hết tham sân si là nó không diệt được.

Trưởng lão: Nếu mà hết tham sân si là giải thoát rồi. Chính cái gốc tham sân si đó mà mình tu gần chết đó con. Con người, người nào cũng có tham sân si hết.

Minh Châu: (. . .)

Trưởng lão: Bây giờ Thầy nói cho các con nghe hén. Nó tham sân si là nó ba cái gốc của con người. Người nào cũng có tham, có sân, có si hết. Chứ không phải không có được. Bởi vì nếu mà nó không si, không bao giờ nó ngủ. Nó tỉnh táo. Mà con thấy con ngủ, con ngủ say điều đó là tham sân si. Phải không?

Bây giờ đó, con quyết con trừ được cho ba cái này thì con phải tu tập như từ nãy giờ Thầy chỉ, thì tham sân si này nó là cái niệm, nó sẽ đi. Do những cái phương pháp, do những cách thức tập, nó đi mất, nó không có nữa. Thì chừng đó con thấy mình nằm, coi như là mình nằm xuống mình nghỉ, chứ sự thật ra nó không có buồn ngủ. Nó không si mê theo cái đó. Chứ còn bây giờ cho mấy con nấu bếp rồi vô mà nằm ngủ. Mấy con ngủ bữa nay ngon thiệt, làm mệt.

Cô Thanh Như: Dạ, sao con còn ngủ ngon quá bạch Thầy.

Trưởng lão: Ngủ ngon, cho nó ngủ ngon, ai biểu diệt làm chi? Nhưng mình cứ tu mình tu.

Cô Thanh Như: Giờ giấc con vẫn đúng giờ, nhưng mà con vô là con ngủ liền, chết liền. Con chết liền.

Trưởng lão: Thì đúng rồi.

Cô Thanh Như: Con sợ như vậy là mình có bị si nhiều quá không, bạch Thầy?

Trưởng lão: Không phải đâu. Mình nói: “Ngủ phải cho tỉnh táo, không có chiêm bao, chiêm bị”. Nó sợ lắm con. Nó chiêm bao, chiêm bị là do cái tưởng nó hoạt động ở trong giấc ngủ của mình. Thành ra mình ngăn cản cái tưởng trước, không có cho vô chiêm bao mình đó.

Mà khi mà mình ngủ, nó tới giờ đó mà nó buồn ngủ quá, cái lực ngủ, đừng có ép nó, đừng cột trói nó làm gì hết. Khi mình ngủ, ngủ mà thấy nó không buồn ngủ nữa thì các con phải tập siêng năng, chứ đừng có nằm đó mà lăn qua, lộn lại hoài thì thành ra lười biếng.

Cô Thanh Như: Dạ không. Con thì 10 giờ tới 2 giờ, đúng giờ con vẫn thức ngủ như vậy. Nhưng mà ý là con nói con vô con ngủ một cái là con ngủ say, ngủ ngon. Cái giấc ngủ con rất là ngon.

Trưởng lão: Như vậy là tốt không có sao đâu hết.

Cô Thanh Như: Vậy là không có sao?

Trưởng lão: Không có sao đâu.

Cô Thanh Như: Con sợ ngủ ngon quá làm biếng.

Trưởng lão: Bởi vì mình thì tu lần lượt tự nó, nó dẹp cái tưởng đó đi. Tưởng ngủ. Con hiểu không? Chứ đâu phải là. Bây giờ đó mình còn nằm xuống cái mình ngủ vô liền. Thì bây giờ mình lo mình giải thoát là nó vật lại con. Chịu không nổi đâu con.

Cô Thanh Như: Mà với lại con cũng còn chiêm bao. Nhưng mà cái chiêm bao nó cũng lành thiện không hà bạch Thầy.

(41:19) Trưởng lão: Thì nó lành thiện, nhưng mà nó còn chiêm bao, nó cũng còn tưởng. Thì bắt đầu mình dẹp cái kia được phần nào. Mình nhắc “Ngủ cho yên giấc, không được chiêm bao, chiêm bị”. Khi nào mà tác ý mình thấy nó, mình ngủ mình thấy nó không có chiêm bao này kia thì pháp tác ý của mình có hiệu quả rồi đấy.

Mình thấy mình tác ý mà nó có kết quả là tốt rồi. Còn con thấy như thân của con đau. Con nhức cái đầu con. “Cái đầu này không có được nhức. Thọ là vô thường. Bệnh là vô thường, đi đi ở đây không phải là chỗ mày ở”. Đó mình đuổi nó vậy, rồi mình ngồi nương vào cái hơi thở ra vô. Chứ con không nương cái chỗ nào, nó cứ tập trung ở chỗ nhức đầu của con.

Mấy con ngồi không, như bình thường, như người không tu, như Thầy thì mấy con ngồi không được đâu. Bởi vì cái tâm nó bình thường rồi. Còn cái tâm của mấy con hiện giờ, nó nhức chỗ nào thì nó tập trung ngay chỗ đó, nó cảm giác đau nhức. Cho nên khi mà tác ý bảo “Thọ là vô thường, cái đau nhức trên cái đầu đi đi. Ở đây không phải chỗ mày. Tao đâu phải tao sợ mày đâu. Cho mày chết!”. Đó.

Mấy con nhát nhát là đi uống thuốc, rồi lấy viên thuốc cảm đồ uống. Bởi vì tu tập nó phải có cái thời khóa để cho mình làm chủ trong cái thời khóa. Để không, cái giờ này chưa tới ngủ mà đi ngủ là sai rồi. Thí dụ như 10 giờ, đúng 10 giờ mình đi ngủ, 9 giờ rưỡi nhất định là chết, chứ nhất định là không ngủ.

Mà giờ đó buồn ngủ quá thì mấy con chỉ có pháp Thân Hành Niệm, mấy con đi kinh hành hoặc là mấy con ngồi đưa tay ra vô như thế này. Đó, con đưa ra đưa vô. Rồi bây giờ chân cẳng mà ngồi thấy tê tê cũng buồn ngủ. Bung chân mình đưa ra. Chân này, chân này. Mình ngồi một hơi cái mình động thân của mình.

Mà mình động thân trong cái giờ khuya đó, cái tâm mình nó tập trung trong thân con. Nó vô trong thân mình, thành ra mình đưa ra đưa vô, coi như là mình tu Thân Hành Niệm. Cho nên tập tu Thân Hành Niệm đưa tay ra vô. Còn bây giờ tay con mỏi thì con cúi cái đầu xuống, con ngửa lên cúi xuống, thì đó cũng là Thân Hành Niệm mấy con.

Chân tu cũng được, phải không? Mà tay tu cũng được, cái đầu tu cũng được nữa. Phải không? Mấy con thấy tiện lợi, mà cái lưng con tu cũng được. Con xoay qua bên đây, con uốn ẹo qua. Con xoay qua bên đây, ẹo lại. Có phải không? Con làm vậy thử coi nó có buồn ngủ được không.

Con không phải tập thể thao cho nó sức khỏe.

Ban đời sống: …​(. . .)

Trưởng lão: Không được. Trời đất ơi! Mình đi đánh lộn ai? Người ta đánh mình, mình thua, mình chạy. Chứ còn mình đánh lộn lại họ, coi chừng họ có võ. Thôi à, thì không được. Bởi vì mình tu rồi, mình võ nghệ thì không được, dẹp luôn.


323- COI NGÀY GIỜ TỐT XẤU TRƯỚC KHI CẤT NHÀ LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN

 

323- COI NGÀY GIỜ TỐT XẤU TRƯỚC KHI CẤT NHÀ LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN

(01:24:39) Phật tử: Con kính thưa Thầy, vấn đề cất nhà cửa người đời thường coi ngày giờ trước khi cất nhà. Kính mong Thầy hoan hỷ cho chúng con nói riêng và chúng sinh nói chung những lời khuyên tốt nhất, để không rơi vào mê tín dị đoan, con xin cảm tạ công đức Thầy. Dạ con xin hết.

Trưởng lão: Như vậy thì mấy con thấy từ xưa đến giờ đó, nhiều người cất nhà, đi coi thầy, coi hướng, mấy người đó có giàu không mấy con? Nghèo là vẫn nghèo, mà người giàu là vẫn giàu. Cho nên vì vậy đó là mê tín mấy con, đó là sai, tin như vậy là không đúng.


322- PHẢI LÀM GÌ KHI TRONG TAI THƯỜNG NGHE THẤY ÂM THANH

 

322- PHẢI LÀM GÌ KHI TRONG TAI THƯỜNG NGHE THẤY ÂM THANH

(01:21:52) Phật tử Nguyễn GaRin: Dạ kính thưa Thầy, cho phép con hỏi câu hỏi 3.

Lỗ tai của con cả ngày đêm lúc nào cũng nghe tiếng dế kêu, tiếng sáo diều, tiếng xèo xèo như chiên mỡ. Như vậy có phải là bị thinh tưởng không? Hay là sự phát triển bình thường trong tu tập? Kính mong Thầy rủ lòng từ bi cho chúng con được biết, cư sĩ Nguyễn GaRin. Dạ con xin hết.

Trưởng lão: Nghe trong tai mà có tiếng kêu, chúng ta khoan nghĩ nó là thinh tưởng, mà chúng ta hãy nghĩ đó là một cái bệnh của thân của chúng ta. Nên đi bác sĩ, nên đi bệnh viện thì người ta sẽ truy ra cái bệnh của chúng ta mà trị cho, chứ đừng có nghĩ rằng do tu, do tập. Mình tu sai mình cũng có thể bị những cái điều đó nữa, nhưng mà cứ đến bệnh viện, đến bác sĩ người ta sẽ trị cho.


321- HÃY DẸP BỎ CÁI THẤY, CÁI BIẾT VÀ CÁI HIỂU CỦA TƯỞNG THỨC

 

321- HÃY DẸP BỎ CÁI THẤY, CÁI BIẾT VÀ CÁI HIỂU CỦA TƯỞNG THỨC

(01:03:55) Phật tử: Dạ kính bạch Thầy, mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con.

Mỗi lần con bị bệnh, con cứ nghe tiếng nói về mình bên tai của con, giống như là tưởng uẩn. Xin Thầy chỉ dạy cho con những tiếng nói ấy là gì? Có ảnh hưởng gì không? Mỗi lần con nghe như vậy, con thấy rất ảnh hưởng đến việc làm hiện tại của con. Kính mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con.

Trưởng lão: Như lúc nãy Thầy đã nói, trong thân của chúng ta đức Phật đã xác định là thân ngũ uẩn. Mà trong tai thường nghe âm thanh, tiếng nói hay hoặc là một cái hình bóng, hay hoặc là một cái điều ngoài ra cái sự hiểu biết của ý thức của chúng ta. Mà chúng ta lại nói ra nó đúng, thì đó là tưởng thức của chúng ta, tức là tưởng uẩn.

Như vậy thì chúng ta không nên theo nó mấy con, không nên theo nó. Mặc dù nó đúng, nhưng rồi theo nó, nó thành tà đó, nó không đúng đâu. Cho nên chúng ta tin là tin ở ý thức của chúng ta, chứ không thể tin mà tin bằng tưởng thức của chúng ta, tin bằng ý thức. Cái gì mà ý thức của chúng ta thấy, biết, hiểu, thì chúng ta tin. Mà tưởng thức của chúng ta thấy, hiểu, biết bằng tưởng thức thì chúng ta hãy dẹp.


320- PHẬT A DI ĐÀ LÀ MỘT VỊ PHẬT TƯỞNG, XỨ CỰC LẠC CŨNG LÀ MỘT XỨ TƯỞNG

 

320- PHẬT A DI ĐÀ LÀ MỘT VỊ PHẬT TƯỞNG, XỨ CỰC LẠC CŨNG LÀ MỘT XỨ TƯỞNG

(37:45) Phật Tử Châu Đốc: Câu hỏi 2: Hiện nay ở các chùa Tịnh Độ Tông có tổ chức ban hộ niệm Niệm Phật Vãng Sanh. Chúng con thấy thỉnh thoảng có được một xác mềm mại và có mùi thơm nhẹ, nhưng rất hiếm thấy. Có phải câu niệm Phật A Di Đà là câu chú của Bà La Môn giáo không? Chúng con không sao hiểu nổi, nếu trường hợp niệm Phật có tác dụng thì sẽ có kết quả hết. Còn ngược lại thỉnh thoảng chúng con mới nghe được một xác, chúng con rất mơ hồ. Chúng con đồng kính xin Thầy hoan hỷ cho chúng con được hiểu.

(38:33) Trưởng lão: Thầy sẽ trả lời những điều này.

Bởi vì Phật Di Đà là một vị Phật tưởng, xứ Cực Lạc cũng là một xứ tưởng. Bởi vì trong thân chúng ta có ngũ uẩn:

1.  Sắc

2. Thọ

3. Tưởng

4.  Hành

5.  Thức

Mà chúng ta cứ nuôi dưỡng cái tưởng của chúng ta, cho nên tưởng Phật Di Đà, rồi cố gắng niệm Phật Di Đà để cầu Vãng Sanh Cực Lạc Tây Phương. Chứ sự thật cái nước đó không có, Cực Lạc Tây Phương không có, Phật Di Đà không có.

Bởi vì ở thế gian của chúng ta chỉ có đức Phật Thích Ca là con người bằng xương, bằng thịt tu chứng quả, làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Còn ông Phật Di Đà chúng ta không biết xuất xứ ở cái nước nào, ở đâu? Ở trên cái hành tinh này. Cho nên chúng ta đừng tin những lời, mà tin những lời như vậy thì chúng ta nuôi cái tưởng của chúng ta, chứ nó không phải có thật. Cho nên dẹp bỏ đi đừng có tin Phật Di Đà, hay tin ai hết mà chỉ tin có Phật Thích Ca Mâu Ni mà thôi. Cho nên vì vậy mà các con nhớ kỹ, nhớ rất kỹ cái điều này.

Ai cũng muốn tưởng tượng ra một đức Phật này, một đức Phật kia, một đức Phật nọ. Những bùa chú, thần thông phép tắc, cũng đều tưởng của chúng ta mà luyện tập, để làm cho người ta thấy sợ hãi mà người ta phục mình mà thôi, đó là những cái phương pháp gạt người.

Cho nên mấy con hãy dẹp bỏ hết, chẳng tin cái gì hết, mà không tin gì hết thì không có bùa chú, không có cái gì mà làm lại chúng ta được hết. Nhớ điều kỹ, tinh thần chúng ta rất mạnh, tinh thần con người rất mạnh. Nếu mà chúng ta tin thì tinh thần chúng ta yếu, mà chúng ta không tin thì tinh thần chúng ta rất mạnh. Bởi vì nó không đúng chánh pháp của Phật, nó không đúng lời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dạy.

Trưởng lão: Câu hỏi gì nữa?


319- NÊN CẨN THẬN VỚI TÀ GIÁO NGOẠI ĐẠO TỰ XƯNG GIÁO CHỦ ĐỂ LỪA ĐẢO CHÚNG SANH

 

319- NÊN CẨN THẬN VỚI TÀ GIÁO NGOẠI ĐẠO TỰ XƯNG GIÁO CHỦ ĐỂ LỪA ĐẢO CHÚNG SANH

(32:18) Phật Tử Châu Đốc: Kính bạch Thầy, chúng con xin đại diện Phật tử Châu Đốc xin hỏi những câu hỏi sau. Kính xin Thầy hoan hỷ giúp cho chúng con được hiểu.

Câu hỏi 1: Trong quyển Thất Sơn Huyền Bí, tác giả nói về huyền diệu của vùng Bảy Núi. Trong đó kể lại các chư vị ra đời cứu dân độ thế bằng những câu sấm giảng, khuyên người đời niệm Phật, làm lành và có cả sử dụng thần thông để trị bệnh cho người đời, mà tác giả cuốn sách có suy luận rằng: “Bốn chư vị ấy ra đời cứu dân là chỉ một mà thôi, do tái sanh trở lại, do các câu sấm giảng của các vị ấy có trùng lắp với nhau. Sau nữa thời kỳ ấy có một vị đạo nổi, vị này ít truyền bá giáo lý, nhưng đặc biệt Ngài có biệt tài khi ngồi tới vùng nào đó, Ngài nổi trên mặt nước là vùng đó sẽ có tai nạn, chết chóc, đau thương”.

Vì chúng con với trí hữu hạn không thể hiểu, chúng con kính xin Thầy hoan hỷ cho chúng con được hiểu đâu là chánh pháp, con xin cảm ơn ạ.

(33:38) Trưởng lão: Các con lắng nghe.

Trong những điều mà dùng thần thông, hoặc là dùng tất cả những cái gì mà khả năng con người làm không được, điều đó là tà giáo ngoại đạo, lừa đảo chúng ta mà thôi. Mặc dù là dùng đó để trị bệnh, nhưng bệnh chúng ta là do nhân quả, chứ không phải do người đó mà đem hết cho chúng ta. Nhưng vì cái nhân duyên nó có với nhau trong một khoảng thời gian, để rồi giúp đỡ nhau mà thôi. Cho nên vì vậy mà một lúc có một ông thầy lá cây, ông thầy nước lạnh trị bệnh cho mọi người. Rồi thời gian sau thì ông thầy lá cây cũng mất tiêu và ông thầy nước lạnh cũng đi mất.

Tại sao vậy? Tại vì đó là tà giáo ngoại đạo, lợi dụng cái phước báu của một số người ở tại đó, rồi đem nước, đem này kia để mà làm danh ở đó chứ có gì đâu. Cho nên nếu mà chúng ta không sử dụng những cái điều đó, thì sẽ có một, sẽ có một vị thầy thuốc, người ta sẽ đem đến đó người ta giúp đỡ mình, chứ không phải là những cái ông thầy gạt gẫm đó. Cho nên chúng ta thường bị những ông thầy dùng những thần thông, dùng những phương pháp trị bệnh này, kia, nọ, để lừa đảo chúng ta bằng cách này, bằng cách kia, nhưng cuối cùng những ông thầy đó còn đâu.

(35:43) Thầy nói như thế này, ai cũng xưng mình là giáo chủ. Thí dụ như ở miền tây hay có người xưng giáo chủ nhiều lắm. Nhưng rồi hiện giờ thì những ông giáo chủ đó chúng ta thấy họ còn gì? Họ đâu còn gì đâu.

Cho nên một thời của họ, cái phước báu của họ, thay vì họ phải làm đúng theo cái nhân quả để giúp đời thì tốt nhất. Còn cái này họ có giúp đời chứ không phải không, nhưng mà giúp trong danh, cầu cái danh, cho nên tự xưng mình là giáo chủ này, giáo chủ khác. Cho nên ở đây chúng ta cũng cần phải đừng để đầu óc chúng ta mê mờ, bị lừa đảo những điều này. Chúng ta tin Phật, tin nhân quả, thì chúng ta sẽ vượt qua tất cả những sự lừa đảo này.

Cho nên đối với Thầy khuyên quý Phật tử: “Đừng tin những ông giáo chủ”. Cho nên người nào cũng muốn mình làm to, làm bự hết. Nhưng trên đầu chúng ta chỉ có Phật mà thôi, chứ chúng ta không tin một người nào nữa hết mấy con, đừng tin người nào nữa hết. Họ lừa đảo chúng ta nhiều góc độ lắm, đó là cái duyên phước của họ có một chút xíu, họ lừa đảo mình, rồi cuối cùng họ trả những cái quả đó mà thôi.


Thứ Tư, 21 tháng 6, 2023

318- NHỮNG ĐIỀU CẦN HIỂU ĐỂ TRÁNH LỌT TƯỞNG

 

318- NHỮNG ĐIỀU CẦN HIỂU ĐỂ TRÁNH LỌT TƯỞNG

(1:04:36) Phật tử: Con thưa Thầy! Hiện nay đối với một số các vị Cư sĩ mà tu với điều kiện chỉ một ngày, hai ngày thì không có cái gì đáng phải lo, đáng ngại. Nhưng đầu năm vừa rồi chúng con có tổ chức một cái đợt tu hai tuần và năm ngoái có tổ chức một đợt một tuần để thử xem sao. Thế thì con thưa Thầy là: Hiện nay trong chúng con có những cái việc mà giữa tu tưởng và tu ý thức cái đó nó rất khó phân biệt trong ở những giai đoạn đầu, nó mập mờ không rõ ràng. Khi mà nó đã xuất hiện rồi thì nó đã quá muộn, cho nên Thầy dạy cho chúng con cách để mà phát hiện ra sớm, để ngăn chặn nó không cho nó tiến sâu mà chúng ta đã biết dừng lại, để không cho nó quá muộn.

Con thưa Thầy, hôm nay con nhìn thấy Chánh Kiến con ngỡ ngàng, sức khỏe của Chánh Kiến quá sa sút với Chánh Kiến mà không phải mang một cái bệnh tưởng như vậy thì Chánh Kiến không phải như ngày hôm nay. Mà con không ngờ con gặp Chánh Kiến cách đây ba năm tại Tu viện Chơn Như, đến hôm nay sức khỏe của Chánh Kiến trông khác hẳn, xuống cấp. Đó cũng là cái nguyên nhân của cái sự tu tưởng và không biết ai như thế nào nhưng riêng con rất sợ tưởng.

Con xin thưa thật với Thầy con sợ vô cùng bởi vì: Năm 2006 con đã bị, thế mà đến bây giờ tháng vừa rồi, lần trước con tu hai tuần tại đây cùng với Huynh đệ 10 ngày. Tuần thứ nhất con đã xuất hiện tưởng, nó cho con một cái trạng thái rất ổn, rất an lạc và cứ như là trong trạng thái thân chúng ta không bao giờ có, nó dẫn dắt mình về một cái thế giới mà trong thân vô cùng sung sướng. Con thưa Thầy là con có một cái sự nhạy cảm trong vấn đề tu tưởng. Sau đó con cũng quay ra ngồi tâm bất động thì với một cái ý thức của nó quá nhạy cảm thì cái tưởng thức nó bay mất nó không còn, tức là nó cho mình trở về với trạng thái ban đầu, tức là nó cũng có xuất hiện những cái hiện tượng siêu hình.

(01:08:15) Còn khi mà nó mang vào cái trạng thái tưởng thì hoàn toàn nó cho chúng ta một cái trạng thái rất tỉnh táo, rất an vui không có hôn trầm một tí nào cả, dù có ngồi đó mấy tiếng nó cũng cho chúng ta tiến sâu vào nữa nếu chúng ta muốn ngồi. Nhưng mà nó quay trở lại trạng thái ý thức thì nó lại bắt đầu ở cái trạng thái nó chỉ ngồi được cùng lắm nửa tiếng, một tiếng thì nó lại có cái si nó xảy ra để nó ngăn cản con đường của mình.

Con thưa Thầy, đối với ở Chi Đông chúng con rất xa Thầy và bạn đồng tu thì thực ra cũng không có nhiều người tinh tấn lắm. Trạng thái tu mà để tinh tấn, để mà với cái điều kiện tu mà làm chủ cái chết thì chưa xuất hiện được nhiều. Mà con thấy rằng: Các bạn tu ở cái phần ý thức còn non, cho nên xuất hiện cái tưởng thức nhiều. Mà cái trạng thái tưởng thức đã xuất hiện thì nó cho con con người chúng ta một cái trạng thái rất là hỷ lạc, viên mãn.

Thế thì con thưa Thầy, khi mà chúng con tại Chi Đông này, mà làm sao để phát hiện được những cái trường hợp ý thức và tưởng thức cho nó rành rẽ, để tránh xa những cái trạng thái khi mà chúng ta đã đi vào quá sâu để tưởng thức không gỡ ra được, thì cái đó chúng con chưa có kinh nghiệm. Con xin Thầy từ bi, hoan hỷ chỉ dạy cho chúng con.

Trưởng lão: Thầy sẽ dạy cho. Quá dễ dàng không có khó đâu. Cũng như Thầy nói như thế này để mấy con xét rõ: Một người mà không ngủ thì không bao giờ có chiêm bao, có ngủ mới có chiêm bao chứ. Thì ít ra cái tâm của các con mà nó muốn ở trạng thái tưởng, hỷ lạc này kia mà nó hiện ra mà con ngồi con thấy an ổn này kia đều là phải qua cái si của con trước, lúc bây giờ cái ý thức của con mất làm chủ rồi, cho nên nó mới hiện ra những cái tướng đó. Chứ còn ý thức con bây giờ ngồi sáng suốt như vậy, tỉnh vậy, giống như một người tỉnh không ngủ làm sao chiêm bao? Bây giờ các con, người nào chiêm bao đâu, ngồi nhìn Thầy coi chiêm bao chỗ nào, phải không? Có ngủ mới có chiêm bao chứ, không ngủ làm sao chiêm bao? Các con phải hiểu điều đó. Cho nên rõ ràng quá rõ ràng, thấy không? Mình tỉnh mình phải biết, mà mình lờ mờ mình cũng phải biết chứ, trước khi mà trạng thái tưởng xuất hiện thì người này ít ra cũng bị ngủ gục, gục tới gục lui hai ba cái nó mới lọt tưởng được chứ, khi không mà lọt làm sao được, phải không?

Cho nên hiện tượng mà chúng ta sẽ sắp vào tưởng thì chúng ta đều biết là nó có cái hiện tượng làm cho cái ý thức của chúng ta bị mất đi, nó thay thế cái biết khác vào. Cho nên vì vậy mà mình cảnh giác ở trên cái vấn đề tu ngay từ lúc đầu mình sáng suốt nhận định từng cái sự việc xảy ra để mà xả tâm, mà sức mình tu ít thì mình tu ít giờ, sức mình tu nhiều thì mình tu nhiều giờ, chứ mình không nên tu quá sức. Mà tu quá sức thì hiện tượng tưởng đó nó sẽ xảy ra cho mình nhiều.

(1:11:54) Nhớ: Mình tu nhiều nó uể oải này kia thì nó xảy ra những cái bệnh tưởng đó, còn mình tu mà vừa sức của mình thì không bao giờ có. Con cứ vậy con tu không bao giờ sợ.

Phật tử: Con thưa Thầy. Con cảm thấy cuộc đời tu hành của con nó trải qua năm tháng, thì con cảm thấy rằng mình tu trong cảnh […​]

Con thưa Thầy, nếu như trong các trường hợp bạn đồng tu ở khu vực này mà xảy ra những hiện tượng tưởng thì chúng con phải giúp đỡ các bạn như thế nào?

Trưởng lão: Giúp cho mấy người đó, thấy họ mà ngồi họ gục bắt buộc họ phải đi Pháp Thân Hành Niệm. Thành ra họ đi riết họ cũng ớn họ không dám ngủ gục, có vậy đó con. Bây giờ mà thấy bạn đồng tu người đó ngủ gục, mình nhắc bảo: Bây giờ phải đứng dậy đi Thân Hành Niệm, phải phá sạch, chừng nào tỉnh táo thì mới ngồi lại, còn không tỉnh thì phải đi chứ đừng có để nửa tỉnh nửa mơ thì không được. Đó thì mình khuyên lơn, rồi giúp đỡ cho người bạn đó người ta đi Thân Hành Niệm cho nó chín chắn. Cứ vậy nó giúp đỡ thì nó vượt qua nó không còn bị hôn trầm thùy miên nữa, thì Pháp Thân Hành Niệm mình không dùng nữa, mình nghỉ, mình sẽ ngồi chơi, để tâm thanh thản và tri kiến của mình luôn luôn lúc nào cũng sáng suốt. Hễ mình phá được, cái pháp Thân Hành Niệm mà phá được cái tâm si (cái tâm mà ngủ gục của mình) rồi thì nó sáng suốt lắm mấy con.

Cho nên mỗi mỗi cái gì không qua cái tri kiến của nó đâu, nó dùng cái tri kiến nó xả hết cái tâm nó, hoàn toàn nó ở trong cái trạng thái bất động giải thoát.

Phật tử: Con thưa Thầy, có những cái trạng thái ở trong một số các bạn là hay dùng Thân Hành Niệm nhiều.

Trưởng lão: Mình dùng sai, mình không có buồn ngủ mà cứ dùng Thân Hành Niệm đi là ép cái thân mình quá nhọc nhằn. Cho nên Pháp Thân Hành Niệm là khi nào có hôn trầm thùy miên, có buồn ngủ mới tập đi để dùng cái pháp đó phá cái tâm si đó thôi, mà hết rồi thì không được đi nữa. Cho nên biết pháp mà tu sai thì nó cũng thành bệnh đó mấy con.


317- TƯỞNG THỨC

 

317- TƯỞNG THỨC

(42:09) Tu sinh 2: Con thưa Thầy, con xin được hỏi sự tu tập của con nó bị chướng ngại thế này, tại sao trong đầu con, con tác ý nó cứ tác ý trong đó hoài? Mà khi con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, nó cũng tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, cứ lặp đi, lặp lại hoài.

Trưởng lão: Con bị tưởng mất rồi, đó là thinh tưởng. Bị cái câu đó coi như nó nằm lòng ở trong con rồi, nó thành một cái thói quen tác ý. Chứ không phải chính ý thức của con muốn tác ý, hay không muốn tác ý mà nó đã tự tác ý. Đó, con nói ra bây giờ con không muốn tác ý mà nó tác ý thì con đã tập thành cái thói quen. Cái thói quen từ ngay lúc đầu con tu, con đã tu sai rồi. Tu chủ động cái câu tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Chứ không để cái câu thứ hai nó nhại lại cái câu thứ nhất, mình làm chủ.

Thì bây giờ con phải dùng ý chí gan dạ của con. Ví dụ con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Bây giờ bắt đầu nó ngầm ngầm nó cũng nói câu đó nữa: “Dừng! Tao tác ý chứ không phải tự tác ý đâu nha!”. Con la nó vài ba lần coi nó hết không, không hết mai mốt đến gặp Thầy. Như đến hôm nay con tập, đến gặp Thầy, Thầy trị cái bệnh đó cho. Nằm dài đây luôn, rồi bắt đầu rút cây tầm vông đem vô đây cho Thầy. Thầy quất hai chục roi như vậy đó cho nó rướm máu, mỗi lần nó muốn tác ý nó nhớ, cái nó hết. Mấy con tập thành quen, bỏ không được tác ý nữa.

(44:01) Bây giờ không được tác ý câu đó thì mình tác ý câu nào giờ đây? Tu cái pháp gì đây? Sao mà cái chân lý, để mình đi vào mình sống cái chân lý. Mà giờ cái tưởng nó chơi, nó bít cái ngõ rồi, nó chơi nó tác ý, nó là thầy nó rồi, chết được. Bây giờ cái ý thức của con nó chỉ là tay sai cho cái tưởng của con thôi.

Cho nên vì vậy, chừng nào mà nó bị vậy đó, con cứ vô đây gặp Thầy. Thầy bắt nằm xuống, Thầy lấy roi mây Thầy quất. Quất chừng một chục, hai chục roi. Cho mỗi lần mà muốn tác ý, nó nhớ cái lằn roi mây, nó hoảng hồn phải không? Tu tập phải chịu khổ, chịu khó chứ, mới phá đi những cái tưởng của mình. Cái tưởng nó độc, trong người nào cũng có tưởng hết. Nhưng mà ý thức làm chủ thì cái tưởng nó không có ló cái đầu ra. Con lúc nào cũng giỡn chơi với nó, cho nên bây giờ nó làm chủ cái ý thức của con.

Đức Phật nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Bây giờ con để tưởng làm chủ, tưởng dẫn đầu các pháp thì đâu được, tu sai rồi.

Tu sinh 2: Con tác ý to được không Thầy?

Trưởng lão: Con tác ý to như vậy cũng tưởng con tác ý, chứ không phải là ý thức con tác ý đâu. Bây giờ con làm gì, cái tưởng cũng ló cái đầu ra trước. Con tưởng là ý thức của con, chứ sự thật không phải đâu. Tác ý, cái tưởng thức của con đó, mà từng tu tập mà tu tập sai, dùng pháp tưởng mà không biết.

Bởi vì ở trong con người chúng ta có năm uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức phải không? Cái Thức mà đức Phật dạy chúng ta, cái biết nó nằm sau cùng của năm cái uẩn. Mà Sắc, Thọ, Tưởng rồi mới tới Hành.

(46:24) Hành là sự nghĩ cái này, cái nọ, cái kia nó mới đến cái Thức. Mà giờ cái Tưởng nó nằm trước cái Thức của chúng ta, chứ cái Tưởng nó nằm sau cái Thức đâu, có phải không? Mà anh Tưởng, anh nằm trước cái Hành, mà cái Thức thì nó nằm sau cái Hành. Bởi vậy cái Thức nó hoạt động nó nói, nó nghĩ thì nó mới hành được.

Còn anh này vì cái Tưởng nó nằm trước cái Hành, mà bây giờ nó lại hành trước cái ý thức của con luôn, nó chơi ngược ngạo cái kiểu đó. Ông Phật: “Thôi tao cũng thua mày rồi, mày hơn tao. Kỳ này mày cho cái tưởng mày, nó hoạt động trước cái thức của mày. Tao cho cái thức nó phải nằm sau để nó hoạt động sau cái hành của nó. Còn này mày cho cái tưởng”.

Cho nên vì vậy bây giờ con không có tu tập nữa được, dừng đó đi. Phải tu tập cái khác, chứ không tu tập cái đó nữa, không có tác ý nữa.

Tu sinh 2: Thì bây giờ tu gì hả Thầy?

Trưởng lão: Thì bây giờ đó con phải tu cái khác, tại vì con không tu cái pháp tác ý được nữa rồi. Mà con phải dùng cái tri kiến hiểu biết của con, ờ bây giờ vì nó sai, mình dừng lại, mình không làm theo cái đó. Chứ không có tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.” được. Cái tưởng nó chơi, nó làm trước con rồi, làm kiểu đó không được. Bây giờ con không tu cái đó nữa, nó làm cái tưởng nó hoạt động. Con chỉ bây giờ, nó khởi một cái niệm, nó hoạt động, mà bây giờ đây thấy cái đường này dơ, con đi quét suốt. Dừng, con không có được làm vậy.

Chứ còn không khéo cái tưởng nó ló đầu ra rồi bắt đầu đi quét sân. Rồi nó quét cái đường này, rồi thấy cái thất kia dơ quá, thế này, thế nọ. Thôi! Thôi! Tối ngày con làm tôi tớ cho mấy cái thất này còn cái gì nữa. Vậy chứ mà khen trong bụng lắm: “Tôi sạch sẽ lắm, mấy người ở mà dơ quá!”, có phải không? Nó lại khen nó nữa chứ, tưởng nó khen đâu.

Thí dụ như bây giờ con ở trong cái thất đó, bây giờ rác ở ngoài, lá cây ở ngoài ngập hết. Mà người nào lại quét thất cho con là người đó sai, mà con xách cái chổi ra con quét cũng sai. Con biết sai gì không? Bởi vì con tu, chứ đâu có cần phải dơ sạch. Dơ sạch thế gian này đâu có phải là nó giải thoát đâu, nó không quan trọng. Bây giờ mấy lớp cũng vậy.

(49:06) Mà hễ mà con bước ra ngoài con đi một vòng mà cái thất con dơ như vậy: “Cái ông này sao mà nhìn dơ quá”. Thấy con đi là biết ông này ở dơ chứ không phải ông tu. Còn thấy con ở trong thất, con không thèm ngó tới: “Ông này tu dữ”. Thấy rác không ra quét (…​)

Còn mà thấy con lò mò đi ra, mặc dù đi từ chỗ thất con đi ra tới đó, con quay trở lại thôi, thì người ta cũng vẫn biết con người làm biếng, chứ đâu phải người ta không biết sao?

Còn con ở trong thất, con không mở cửa con ra, mà con ở trong đó con tu, người ta biết con là người siêng năng, phải không? Con bỏ cái pháp tu tưởng của con đi thì con sẽ tốt chứ không xấu nữa đâu

Tu sinh 2: Thưa Thầy nhưng mà ví dụ như là bình thường mình không có tác ý mà nó cứ tác ý thì?

Trưởng lão: Cái đó là bị tưởng rồi, cái tưởng rồi. Bởi vậy Thầy bảo bỏ nó, không có tác ý nữa. Mà nó tác ý con rầy nó, chứ ai biểu mấy con để, bộ nó tác ý vậy tốt lắm sao? Nó làm mất cái ý thức của con: “Ý làm chủ ý tạo tác”, mà giờ tưởng tạo tác rồi, nó trật pháp rồi. Con tu hoài không thành Phật mà con tu riết thành ma, ma tưởng.

Tu sinh 2: Mà bây giờ dùng tri kiến của mình nó khởi lên cái ham muốn gì đó?

(50:38) Trưởng lão: Ờ! Bây giờ là nó khởi lên cái ham muốn. Cái ý thức của con nó khởi lên nó ham muốn này kia thì con bảo dừng lại thôi chứ còn con không có la hét nó được nữa. Con la hét là bắt đầu nó không có cái gì hết nó cũng la hét. Thay vì bây giờ nó có thì con dùng ý thức, con bảo dừng lại thì được.

Còn bây giờ con ngồi mà nó không có gì hết, mà ở trỏng cứ la hét, mình bảo: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi lát không có gì hết, nó cũng bảo: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.

Còn cái người, người ta bình thường, người ta không bị bệnh tưởng rồi, mà người ta tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Người ta ngồi, rồi bắt đầu nó có những cái niệm gì đó thì người ta tác ý.

Còn con bây giờ nó không có niệm nó cũng tác ý, mà có niệm nó cũng tác ý, thì như vậy con bị tưởng. Bị tưởng tác ý mất, chứ không phải chính con chủ động ý thức tác ý. Bởi vì nó tác ý trước con, tác ý trước cái ý thức của con.

Ở đây không phải là chỗ mấy con ngồi thiền nhiều giỏi, mà ở đây cái chỗ mà con xả tâm bằng tri kiến giải thoát của mình, tu trong hành động dễ.

Cái người nào mà vô đây không tập ngồi kiết già, không cần gì hết. Ngồi bình thường như thế này mà người ta chửi không giận, người ta làm gì mình không buồn phiền. “Thế gian các pháp vô thường”, các con nhớ câu đức Phật nói, mà thật đúng thật. Bởi vì nó thuộc về Chánh Kiến, nhân quả, các pháp thế gian đều không thật, đó là cái Chánh Kiến. Còn hiện bây giờ các con thấy các pháp thế gian thật cho nên các con dính mắc.

Còn đức Phật nói, các pháp thế gian vô thường, nay nó vậy, mai nó khác. Hôm kia cái vườn Lâm Tỳ Ni kia không có mà nay nó có thì không phải là vô thường sao? Cho nên con dùng cái chánh kiến diệt tà kiến.


316- QUAN ÂM, BỒ TÁT, DI LẶC

 

316- QUAN ÂM, BỒ TÁT, DI LẶC

(00:21:00) Tu sinh: Kính bạch Thầy, tại sao Thầy dạy không có các vị Bồ Tát và Phật, chẳng hạn như đức Bồ Tát Di Lặc và đức Phật A Di Đà?

Trưởng lão: Con xét thử coi, ở trên hành tinh này chúng ta thấy Bồ tát Di Lặc cha mẹ ở đâu? Ở trên hành tinh mình tìm coi cái gốc gác của ông này do cha mẹ đẻ ở đâu? Rồi ông Phật Di Đà có gốc gác ở đây không? Mà nếu không có ở đây thì chắc chắn chúng ta tưởng ở đâu, thì cái ông Phật đó ông sanh ở nước, ở cái hành tinh nào, chứ không phải ở đây. Mình ở cái hành tinh của mình, mình tưởng cái hành tinh nào ở đâu đó thì đó là sống ở trong tưởng đó con, con hiểu không? Cho nên tưởng mà có Phật Di Đà, có Quan Âm hoặc là có Di Lặc rồi này kia, đó là tưởng. Cho nên đức Phật nói: "Ba mươi ba cõi Trời là tưởng tri, chứ không phải liễu tri", nghĩa là trước đức Phật Thích Ca Mâu Ni đó, thì ngoại đạo Bà la môn đó xây dựng ba mươi ba cõi Trời. Cho nên người ta đưa cái câu chuyện lịch sử là đức Phật từ cõi Trời Đâu Suất, giáng trần xuống thế gian chúng ta, sinh vào cái bà Maya là mẹ của đức Phật, con hiểu không? Người ta nghĩ là đức Phật ở trên cõi Trời Đâu Suất mà về đây. Chứ sự thực ra không phải, ông Phật đã nói mà, có ba mươi ba cõi Trời là tưởng tri, thì trong đó có cõi Trời Đâu Suất cũng là tưởng tri thôi, ông không ở trên cái cõi Trời nào mà xuống đây hết. Nếu mà, những cái điều kiện mà con muốn biết đó, cái ý thức của con, hiện bây giờ, cái ý thức của chúng ta, người nào cũng có ý thức, nhưng ý thức của chúng ta biết được những cái mà chúng ta biết, còn những cái chúng ta không thể hiểu nổi.

(00:23:03) Bởi vậy Thầy phần nhiều, mà Thầy giảng mấy con đó là lấy trong những lời Phật dạy, trong kinh mà giảng ra, chứ không dám nói cái thấy biết của Thầy. Bởi vì sao? Thầy biết con người ta ở đời họ bị cố chấp, mà Thầy nói cái thấy biết của Thầy đó, mà tri kiến của mấy con không thấy được, thì mấy con bác Thầy hết. Nhưng mà Thầy lấy lời của ông Phật mà trong kinh Nikaya, trong kinh Nguyên Thủy đó, mà Thầy đưa ra, Thầy nói ông Phật nói như vậy như vậy như vậy. Cũng như bây giờ người ta xây dựng có thế giới siêu hình, có cõi Trời có linh hồn này kia. Nhưng mà ông Phật ông đã nói là: "33 cõi Trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri", thì như vậy bác Thầy nói sai thì ông Phật nói sai. Lấy ông Phật Thầy kê ra cho ai đó đập ông Phật đi. Nhưng mà Thầy nói lại lời ông Phật chứ Thầy đâu có nói lời của Thầy đâu. Cho nên Thầy khôn lắm mấy con, Thầy không có dại đâu. Thầy biết hết thế gian này họ ghê gớm lắm, cái lưỡi của họ bẻ qua bẻ lại, họ chấp cái chỗ nào là họ nói chỗ ấy.

Cho nên Thầy nói ông Phật Di Đà không có, thì các con cứ đi truy tìm cái lịch sử, cái nơi mà ông Phật Di Đà sinh ra, thì có phải là trong tưởng của con người đẻ ra đúng không, phải không? Rồi bà Quan Âm, rồi Di Lặc có không? Trời đất ơi cái ông Phật ăn cái gì mà mập dữ vậy? Ăn ngày có một bữa mà cái bụng nó lớn lấy cái gì mà ăn. Mà họ làm cái tượng mấy con thấy không. Trời ơi, ông Phật Thầy nói thôi, cái kiểu này thế giới của ông Phật Di Lặc chắc thế giới ăn đồ ăn dữ lắm, ngày ba bữa nên cái bụng nó mới lớn dữ vậy, còn mấy ông Phật ông Phật chửa đó mấy con. Thiệt, tưởng có ông Phật lạ lùng. Cho nên vì vậy đó là những cái sai mấy con. Cái sai do cái tưởng của người, mà cái tưởng đó của ai mấy con biết không? Cái tưởng của người Trung Quốc.

(00:25:09) Người Trung Quốc giàu tưởng tượng lắm, cúng bái cầu siêu cầu an này kia cũng do người Trung Quốc, cũng giống tư tưởng của người Trung Quốc. Chúng ta phần nhiều, Phật giáo của chúng ta phần nhiều đều chịu ảnh hưởng của Trung Quốc. Bởi vì nó nằm trong Hán Tạng, chữ Nho của người Trung Quốc, chúng ta chưa có. Cho nên vì vậy mà chúng ta ảnh hưởng Nam Tông có chút xíu, còn Bắc tông thì ảnh hưởng quá lớn. Toàn bộ là Trung Quốc. Cũng như bây giờ chúng ta có Việt ngữ mà có nhiều ông đồ còn ngồi gò bó từng cái nét của chữ Tàu, trời ơi chúng ta lai Tàu rồi còn chứ gì! Có phải không, mấy con thấy không? Đó là cái sai mấy con. Chúng ta phải sử dụng ngôn ngữ của người Việt Nam, là người Việt Nam, biến cái ngôn ngữ của người ta thành ngôn ngữ của mình, khi mình chưa có chữ.

Cho nên ngày xưa mình chưa có chữ viết mấy con, mình Việt ngữ Trung Quốc, cho nên từ đó mình biến cái chữ Trung Quốc thành cái chữ của mình, gọi là chữ Nôm. Anh Trung Quốc cũng thấy viết chữ cũng giống của ảnh mà ảnh đọc không được, mình đọc được. Thí dụ như bây giờ đó, ảnh nói đi thì ảnh gọi là "Khứ" là "Đi", nhưng mà ảnh viết chữ "Đi" ảnh có biết đâu mà viết, mình lại viết được mấy con. Mình khôn lắm, mình lấy cái chữ "Khứ" mình viết cái chữ "Khứ", rồi mình thêm chữ "Đa", mình đọc đó là chữ "Đi". Chữ "Đa" có nghĩa là âm mấy con, chữ "Khứ" có nghĩa là "Đi", cái nghĩa của chữ "Khứ" là "Đi", cho nên mình khôn mình lấy cái chữ "Khứ" đó mình viết, rồi mình viết cái âm của tiếng Việt mình là chữ "Đan", hai chữ dính lại thì mình gọi nó là chữ "Đi", thành ra đó gọi là chữ Nôm.


Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

315- TƯỞNG KHINH AN

 

315- TƯỞNG KHINH AN

(2:02:28) Cô Liễu Huệ: Con kính bạch Thầy, con có một cô ấy lúc cô mới đến thì tâm nó lơ mơ lúc này cô không có bị hôn trầm. Mà cổ ấy cũng không tỉnh thức không lúc nào tỉnh thức hết. Sau đó một thời gian thì cô đi kinh hành, đi ra các bụi cây, ráng tu tập để phá sạch để cho nó được tỉnh táo. Nhưng mà con biết cô ấy không phải tu ức chế vì con nghĩ là cô ấy phá hôn trầm, chứ không có phải là gom tâm ở chỗ nào hết.

Ví dụ như đi ra chỗ lùm cây thì ngồi dưới lùm cây cảm nhận đấy, thì cô cũng rất là tỉnh táo. Nhưng mà cổ ngồi nhìn qua cửa sổ, cô thấy người này, người kia người nọ thì con biết là do thần kinh cô ấy yếu, chứ không phải là cô tu ức chế. Thì cô có tu gì đâu mà ức chế. Thì con nghĩ là thần kinh cô bị yếu chứ không phải. Con cũng đã từng như vậy, thần kinh con bị yếu. Hồi xưa, hồi còn ở nhà ví dụ con thấy cái dây dây con tưởng con rắn, thấy cây con tưởng người như vậy. Nhưng mà lại không có như vậy.

Trưởng lão: Cô bây giờ cô bị tưởng. Cho nên vì vậy mà cô ngồi đâu, thí dụ như thấy mấy cái này mà cô nói rùa, rắn rết đồ không đó, thì như vậy là cô bị tưởng đó, cô bị tưởng rồi. Tưởng nó thể hiện qua cái nhìn thấy. Bây giờ đó mình thí dụ như nhìn cái bông này, mà mình không dùng tưởng thì thấy cái bông thôi. Mà mình dùng tưởng. Trời đất ơi! Cái này là cái đầu người ta. Cái này là cái này, cái tưởng nó bắt đầu nó hoạt động, nó cộng với cái ý thức của mình. Mình ngồi đây hoàn toàn ý thức của mình, nhưng mà cái tưởng nó hoạt động rồi, bắt đầu mình nhìn thấy cái lằn gạch này, cái cục gạch này, cái mỏ con chim, này kia, nó thấy. Nó tự nó vẽ ra cho mình qua cái hình ảnh đó, thì đó là bị tưởng con.

Vì vậy mà trong khi cái cô đó bị tưởng như vậy đó, thì dùng cái tri kiến của cô thì cô phải ngồi lại cô quán tư duy. Bây giờ, quán thân này bất tịnh này, quán thực phẩm bất tịnh này, quán các pháp vô thường này. Sử dụng rồi tư duy suy nghĩ, để ý thức nó hoạt động nó làm việc. Chứ không cô ngồi yên lặng, tưởng nó hoạt động à. Không thể nào. Cho nên bắt buộc cô này phải tư duy suy nghĩ.

Bây giờ đó cái thân cô bất tịnh như thế nào, cô nói tôi nghe coi? Cô này kể vanh vách nó bất tịnh làm sao, làm sao. Nó hỉ mũi, ghèn cháo nó chảy ra làm sao làm sao, làm sao. Mồ hôi, mồ hám hôi thúi như thế nào? Đó thì cô này cô kể ra, thì cô đúng. Mà cô còn thiếu này, chưa đủ, con chỉ thêm cho cô cho quán thân bất tịnh.

Rồi quán vô thường, các pháp vô thường này. Cô thấy hồi nhỏ mà cha mẹ sinh ra là đứa con nít nằm nôi này, nó làm sao, sao. Bây giờ lớn lên bây giờ da nhăn, răng rụng như thế nào, thế nào. Cô thấy rất rõ đó là sự vô thường. Mà cô còn thiếu tôi chỉ cho cô quán thêm.

(2:05:25) Cô Liễu Huệ: Kính bạch Thầy, ví dụ như cô ngồi cô nhìn thấy, thì con nói đó chỉ là cái cảm giác cái tưởng thôi. Cảm giác như đang có người. Bây giờ cô cứ ngồi cô nhìn thấy cái cây đó, cô thấy cái người đó, cô cứ ra thẳng ra gốc cây cô coi thử có người nào không? Nếu không có thì đó là ảo giác của cô. Không tin bữa nào có cái người đó, cái tâm cô cứ giữ như cô Nguyên Hạnh, giờ cô có chánh pháp thì cô theo Chánh pháp, còn tất cả những cái cảm giác cô không nhìn thấy nữa. Tức là cô nhìn thấy cái hình đó, cô cứ bước thẳng ra gốc cây cô xem có người nào ở đó không? Cô nói cô không có sợ, cô cũng tác ý như vậy. Cô nói cô chỉ theo Chánh pháp thôi, cái đó là ảo giác không nghe, không theo nữa.

Trưởng lão: Nhưng mà nó vẫn bị à con, bởi vì cái người đó nó đã, cái tưởng nó đã hoạt động rồi. Dù bây giờ như thế nào thì, con nói thế nào, thì tuy cô nói vậy, chứ nhưng mà hễ họ ngồi đó mà họ không khởi tưởng thôi, khởi cái là có. Cho nên tốt hơn hết đưa cho họ đi qua một cái, dùng cái tri kiến, cái ý thức của họ, nó quán xét cái này kia để làm cho họ hiểu đúng cái tri kiến, hiểu đúng. Để cho mọi cái đối tượng nào làm cho họ, tâm họ phiền não, lo lắng, buồn phiền, thương ghét. Họ xả ra được đó họ giải thoát.

Chứ cái tưởng, dẹp không có được đâu. Nó đã hoạt động rồi, cũng như mấy người mà lên đồng nhập cốt rồi, biểu đừng có làm thì không có được. Cho họ làm, nhưng mà họ phải hiểu được cái nào chánh, cái nào không. Vì vậy mà riết rồi họ không có làm nữa, thì họ không có lên đồng nhập cốt nữa. Chứ không khéo ai nói hơi hơi đốt nhang gì, họ hửi cái hương nhang, cái bắt đầu họ ợ ợ ngáp ngáp, cái họ lên đó.

Cô Liễu Huệ: Kính bạch Thầy, còn một trường hợp nữa là cái cô này, có lúc cô không có hôn trầm, con thấy rất là tỉnh táo. Nhưng mà cái lúc ngồi, cô cứ lên, con thấy như là nó an, cái trạng thái an. Chẳng hạn như cô ấy theo như Thầy dặn có hôn trầm thì đi kinh hành, không có hôn trầm thì không đi kinh hành. Nhưng cô biết, cô không có an. Đó là do cô ngồi nửa tiếng không được. Cho nên con nói: “Bây giờ hôn trầm như vầy như vầy, cô cứ nửa tiếng đồng hồ đi, nửa tiếng đồng hồ ngồi”, chứ con không bảo cô ngồi không, cứ nửa tiếng rồi đó cô cũng đi. Thì lúc đầu con cũng đi theo một chập thì cổ đi. Cô đi một vòng xong cô khỏi rồi cô ngồi thở đó mà cô ấy ngồi miết luôn. Con đi khỏi thì cô ngồi, mà cô ngồi hàng mấy tiếng luôn, có khi thì cũng có có hôn trầm, nhưng mà cô ít hôn trầm.

Trưởng lão: Nhưng mà cô lọt vào cái tưởng hỉ lạc của tưởng rồi. Cô lọt trong cái tưởng định rồi, tức là cái tưởng khinh an đó. Nó làm cho cô an ổn, cô khoái lắm, cô ngồi giống như thầy Như Hải, bây giờ chết đi xuống biển nằm rồi, đâu còn gì nữa đâu. Cho nên đó là cái nguy hiểm đó. Cô ngồi đó, cô không có nghĩa cô đó cô ngồi đó, con thấy cô ngồi đó, cô an ổn rồi đó. Rồi bắt đầu cái thân cô cái hành tưởng của cái thân của cô nó sẽ hoạt động đó. Cô sẽ ngồi cô gục xuống, rồi cô nghe an ổn, cô ngước lên, hoặc là cô lắc qua, cô lắc lại.

Hễ nó không cúi lên, ngước xuống thì phải lắc qua, lắc lại, một thời gian yên lặng thì cô sẽ bị những cái hành tưởng. Bởi vì cô không có làm chủ bằng cái ý thức của mình được rồi, cho nên cái tưởng nó sẽ hoạt động, nó làm cho cô rơi vào cái đó. Mà nói gì nói mấy cái người mà lọt vào cái hỷ tưởng rồi, cái khinh an hỷ tưởng rồi, khó lắm con.

(2:08:47) Thầy Như Hải, Thầy đến, Thầy nói: “Như vậy là sai rồi, phá đi, không có được để”. Mà nhắc gì nhắc, ngồi sao nó thích quá! Thầy nói: “Trời đất ơi! Ngồi thiền mà như vậy là tiên rồi còn gì nữa mà thầy bảo tôi phá nó là phá sao? Uổng vậy! Để tôi ngồi tôi làm tiên cho sướng.” Tiên gì mà ngồi gục lên, gục xuống như vậy mà tiên. Tiên người ta ngồi thẳng vậy chứ.

Thành ra không có cho mà, nhưng mà ngồi rồi thì lọt, ngồi rồi lọt vô. Mấy người đó bây giờ chỉ còn cho họ dùng cái tri kiến để cho họ hiểu biết các pháp vô thường. Thì do đó thì họ không có chấp chỗ nào, dính bởi cái tri kiến nó chấp, thì do đó những cái hỷ lạc khinh an cũng đều là sai hết. Đạo Phật đâu có chấp cái trạng thái này, trạng thái kia. Đó là họ về cực lạc rồi, họ mới gục tới gục lui. Họ về cực lạc, họ mới hưởng được sự an lạc đó. Chứ còn đây không phải cực lạc, mà đây không có cảnh giới cực lạc đó. Họ lọt vô trong cái vòng đó là cực lạc rồi đó, thế giới của Phật Di đà rồi đó.

Cô Liễu Huệ: Kính bạch Thầy, lúc đầu cô không chịu cô lọt tưởng mà cô bảo cô an. Nhưng mà con thấy cổ ngồi đó con biết. Nó có tỉnh nhưng mà nó không có tỉnh tới sáng, mà nó tỉnh ở trên cái lơ mơ đó. Thì con biết cô an rồi mới khuyên cô, gọi cô, cô bảo cô đang ở tâm bất động. Thì con nói tâm bất động thì lúc nào cô không chịu thì cô bị an hay bị gì? Cái tâm bất động thì trời sập cái tâm nó vẫn bất động, chứ không phải đang tâm bất động kêu cái nó hết bất động. Thì có trời sập cái tâm bất động nó vẫn tâm bất động. Cái trạng thái mà giờ nếu cô chết thì tâm bất động mới không bất động thôi chứ không phải bất động như vậy.

Thì con nói một hồi thì cô ấy nhận thì cô nói hồi mà cô niệm phật ấy, cô niệm nhất tâm bất loạn vào trong không không, thì cô ấy ngồi như vậy thì bây giờ cô ấy ngồi như vậy. Giờ như vậy thì con nhắc cổ đi kinh hành, đi ra nhìn trời đất nhìn này kia gì đó gì đó. Sau một hồi cô quay lại cô ngồi làm biếng vậy đó. Rồi con cứ theo con năn nỉ cô đi riết vậy đó, rồi bây giờ cô không theo thì làm sao?

(2:10:57) Trưởng lão: Thì thôi phải chịu thôi. Bởi vì người ta đã về cực lạc rồi, mà con biểu người ta xuống thế gian, người ta đâu xuống. Người ta phải về cực lạc người ta ở cho nó được cái giải thoát của người ta rồi. Mà bây giờ ngồi đây yên ổn quá mà! Mà bây giờ bắt tôi phải đi ra thế gian như thế này, tôi đi cực khổ quá mà. Cho nên con bây giờ con lôi cho cô đó khỏi cực lạc, cô đâu chịu. Nói thì cũng vừa lòng vậy thôi, chứ thực ra, cái chỗ này là chỗ tôi đã tới rồi. Còn cô, cô chưa biết cực lạc, cho nên cô đâu có hưởng được cái phước báu này.

Cho nên cái sự tu tập nó lạc rồi, nó khó lắm con, rất khó gỡ. Nhất là lọt vô trong con đường của tưởng nó, khó lắm. Hỷ lạc của tưởng rồi thì thôi khó, thôi chịu về cực lạc đi cho rồi. Mai mốt Phật Di đà xuống cứu.

Cô Thắm Hải Phòng: Thưa Thầy, chỗ con có một cô, đợt trước cô ấy cũng vào đây, cô Thư. Có lần cô ấy nghe có tiếng nói, nhưng mà ở trong đầu cô ấy chỉ có tiếng nói của Thầy và cô Út. Nhưng cô Út không nói, mà tiếng nói của Thầy hết. Cô ấy cô nói với con là nghe thấy có tiếng nói: “Bây giờ đến cái hồ sen ấy tự tử đi”. Thế là cô ấy cứ đến cái hồ sen ấy, đến hẳn cái hồ sen. Tức là tự tử thì nó có lợi như thế này, thế này. Nhưng mà cô ấy đến hồ sen ấy thì cô ấy lại bảo rằng là: “Cái hồ sen này có rất là nhiều đỉa, nó ăn nhiều máu lắm, vì thế nó tanh lắm, mày không thể tự tử ở đây được”.

Thế cô ấy lại bảo rằng là, hôm rồi năm ngoái nhà con sửa nhà ấy. Hồi đầu năm vừa rồi nhà con sửa nhà. Thế thì thu rồi nó rất là nóng, và tháng 6 tháng 7 rất là nóng. Thế thì cô lên cô ấy bảo “Cho con thọ Bát Quan Trai”. Con bảo là: “Sửa nhà xong rồi cô lên cô thọ Bát Quan Trai”.

(2:12:53) Cô ở trên cái gác lửng, cái gác lửng mà bao nhiêu đồ chứa mà nóng kinh khủng. Nóng lắm, nóng con cũng chịu được. Cho mãi đến hôm sau con về nhà cô, về đến nhà thọ bát quan trai mà đồ đạc ngổn ngang như thế. Thì tự nhiên có người cứ bảo con là phải đến nhà tôi thọ Bát Quan Trai. Mà hiện nay ấy thì con thấy cô ấy không bình thường. Thế mà nhiều khi mà cô ấy bảo rằng là, cũng có lần gọi điện vào đây con gặp cô Trang thì cô Trang có nói lại là như thế này, thế này thì con cho cô ấy nghe.

Thế mà nhiều khi cô ấy bảo là 5 cô ấy là cô Út cứ ấn đầu hai cái kiểu như hai cái cốt mở ấy, gõ vào hai thái dương. Bây giờ thì Thầy cũng đã hướng dẫn cô ấy rồi, mà cô Trang hướng dẫn, cô Út cũng hướng dẫn. Thế nhưng mà cô ấy cũng không bớt, lúc bớt lúc không. Lúc nó lại về, đuổi suốt thì nó lại bớt đi. Cô này hiện nay ấy thì cái hồi mà đưa pháp cho cô ấy tu ấy thì cô ấy không gặp con, cô ấy gặp cô Thảo, cô Thảo gầy gầy ở làng bên. Thì chẳng ai như cô Thảo, lại đưa cho cô ấy cái quyển “Bậc tam minh dạy chánh niệm tỉnh giác”. Thế là cô ấy vào cô ấy tu, cô còn nói với cô Thảo là: “Em trẻ nên em tu nhanh lắm, em tu xong thì em ra độ cho các chị”. Thế là cô ấy vào thời gian cô ấy tưởng cô ấy về. Thế thì về bây giờ cô ấy dính thật.

Trưởng lão: Bị ức chế quá rồi đó con, ức chế con, thành ra cô khùng.

Cô Thắm Hải Phòng: Ham quá thì cuối cùng thì thành ra thế thật.

Trưởng lão: Tu sai không đúng. Tu đâu có khó đâu! Mình sống bình thường như mọi người, ai chửi không giận, ai làm gì không buồn phiền hết thì đó là giải thoát. Như người bình thường đâu có gì đâu, theo Thầy thấy đâu có gì đâu. Thầy mà hồi đó mà phải có người dạy vậy, Thầy đâu có cực khổ quá vậy! Đâu có điên gì mà ăn lá rừng. Có phải không? Mấy con thấy không? Đâu có gì mà phải cực khổ quá vậy? Biết tâm giải thoát, đúng là mục đích của chư Phật, tâm bất động. Người ta có chửi, có mắng, có nói trái ý gì của mình thì mình vui vẻ thương yêu và tha thứ họ đi! Thì có vậy thôi.

(2:15:06) Bởi vì họ không có hiểu biết, cho nên họ tạo cái nhân quả ác thì mình thương yêu và tha thứ họ. Tại sao mình không thương yêu họ? Mình giận hờn, buồn phiền họ làm gì? Thí dụ như con giờ nấu cơm, chê con nấu cơm khét, thì bắt đầu con buồn phiền. Buồn phiền cái gì? Người ta chê mình đặng mai mốt mình sửa, đặng cái nồi cơm tốt chứ sao. Chê mình nấu đồ ăn dở, thì mình đừng có buồn phiền, để mai mốt mình sửa lại nấu ăn tốt, thì mình cám ơn người ta. Phải không? Thì như vậy là quả tốt rồi!

Người ơn của mình, mình không biết ơn mà mình còn giận hờn, thì đâu có được. Thì mấy con thấy trong cái sự tu tập của mình, mình cứ nghĩ cái tốt của thiên hạ đi. Còn họ tốt không kệ họ, nhân quả họ ráng chịu. Còn mình được giải thoát, tức là mình không làm khổ mình rồi. Ai làm gì mà mình cũng không khổ hết thì tức là giải thoát. Mà mình đã không làm khổ mình thì mình đâu có làm khổ ai đâu? Mình đâu có làm chướng ngại đâu?

Cho nên, vì vậy không làm khổ người khác thì mình giải thoát. Nhớ cái câu mà Thầy nói: “Không làm khổ mình, không làm khổ người”. Đủ rồi! Mai mốt ai có chửi, không làm khổ người ta không chửi lại, tức là không làm khổ họ. Họ chửi mình, mình vui vẻ không gì hết, mà thương yêu và tha thứ. Có bây nhiêu đó thôi, thương yêu thì người nào cũng thương hết, không có người nào ghét. Tha thứ ai có lầm lỡ. Bởi vì họ không hiểu nhân quả thì họ lầm lỡ, thì mình thương tha thứ họ. Có vậy thôi!

Thì mấy con muốn làm Phật thì phải thương yêu tha thứ. Vậy đủ rồi, đâu cần gì phải làm nhiều. Tu hành thì cũng có bây nhiêu đó thôi, thì Thầy nói người nào cũng làm Phật được hết! Không có người nào không làm Phật. Có bao nhiêu, thương yêu và tha thứ giùm Thầy đi. Phải không? Mấy con nhớ thương yêu và tha thứ. Mà thương yêu thật sự, chứ không phải thương yêu bằng cái mép, bằng cái mồm nói đó rồi, chứ ở trong bụng thì không thương thì không được.

Thương thật thì như vậy nó mới nói lên được cái sự giải thoát của chính mình mấy con. Để mà mình, thật sự ra bằng chứng là bây giờ mấy người nói tui không chứng đâu. Bây giờ mấy người chửi đi, tôi có giận không? Tôi không giận đâu. Nói gì tôi không buồn phiền hết, tức là tôi chứng rồi đó. Có phải không? Đây là sự thật mà.

Hồi nào tới giờ tôi mặc cái quần áo, tôi đi ra tôi còn ngó trước ngó sau. Chứ giờ tôi mặc quần áo, khỏi có ngó trước ngó sau. Tôi đâu có còn sửa soạn cái gì nữa đâu. Bởi vì tôi biết cái thân này nó vô thường mà, sửa soạn nó làm gì? Mai mốt chết rồi, họ cũng đem họ chôn ở ngoài đồng mả kia, chứ còn gì nữa đâu? Có phải không? Vì vậy cho nên tui không cần dòm ngó, không có làm đẹp cho ai nhìn tôi nữa hết.

(2:17:40) Nhưng mà tôi là con người thì tôi phải sạch sẽ, chứ không phải là tôi mặc cái đồ dơ, đi ra hôi rình, thiên hạ họ không dám lại gần, thì như vậy là không được. Tôi phải ăn mặc quần áo tôi phải giặt giũ sạch sẽ đàng hoàng. Nhưng mà không có vì cái chỗ đó mà tôi trang điểm, tôi đi ra, rồi tôi phải lấy kiếng soi mặt, tôi đi vô tôi phải nhìn lưng đồ, thì cái này là sai, không đúng. Không có nhớ gì hết. Nó không có mất thì giờ mấy con. Bây giờ mấy con là người Vô Sự.

Minh Châu: Bạch Thầy, ví dụ như là mình bị tưởng mà mình nhìn cái cây mà nó thành người, mình không để ý mình tác ý: “Tâm Bất Động Thanh Thản an Lạc Vô Sự”, có được không Thầy?

Trưởng lão: Thì nó sẽ hết con, vì mình không chấp nhận nó rồi. Nó thấy cái gốc cây đó: “Tâm Bất Động Thanh Thản an Lạc Vô Sự, mày tưởng”, nói vậy thôi! Lần lượt nó hết. Bởi vậy Thầy đưa một cái câu của mấy con để phá tất cả những cái chướng nghiệp, tức là tất cả những lậu hoặc nó hết. Cái nào mà mấy con vừa ý thì dùng mấy câu đó tác ý thì nó sẽ diệt. Giải thoát hoàn toàn sung sướng quá! Tu dễ dàng!


398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...