Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

25-TU HÀNH KHÔNG PHẢI DIỆT Ý THỨC, DIỆT VỌNG TƯỞNG

25-TU HÀNH KHÔNG PHẢI DIỆT Ý THỨC, DIỆT VỌNG TƯỞNG

(17:45) Tu hành là một sự sống bình thường, có lý đâu lại diệt hết ý thức phân biệt thiện ác…​

Ông Phật có dạy mình, xả cái đời sống của mình như vậy là có xả cái ý thức của mình không? Đâu có! Các con đọc cái bài kinh này có nghe ông Phật bảo rằng phải dừng hết cái vọng tưởng, dừng hết cái ý đâu? Mà bảo dừng, diệt những cái đó đó, cái bị sanh, già, bệnh, chết đó, dừng cái đó lại đi!

Thì ông Phật dạy vậy, tại sao chúng ta không làm vậy mà chúng ta đi làm khác? Dừng hết cái vọng tưởng chúng ta làm cái gì, mà ông Phật có dạy đâu?

Cho nên tu hành là một sự sống bình thường, mình sống như bình thường mọi người, có khác gì với ai đâu? Nếu mà mình bỏ cái đó là mình phi thường đó! Bởi vì người ta bỏ không được mà mình bỏ được, đó là cái phi thường của nó. Mà cái phi thường đó quá dễ mà!

Từ mình làm ra, từ duyên hợp của nhân quả mà có cha, có mẹ, chứ đâu phải là mình làm được cái này đâu? Duyên hợp ra có cha có mẹ, thì bây giờ mình hiểu được Phật pháp: Cái này là bị già, bị sanh, bị chết nè, bỏ xuống hết nè, để chấm dứt sanh, già, bệnh, chết! Cái mục đích nó như vậy mà! Thế rồi chúng ta lại bỏ không được!

Cho nên Thầy nói:

Tu hành là một sự sống bình thường chứ lý đâu lại diệt ý thức phân biệt thiện ác? Cho nên có vọng tưởng hay không vọng tưởng đều là một ý thức bình thường của mỗi con người.

(19:18) Như mình có vọng tưởng hay không vọng tưởng thì trong đầu mình nó suy tư nó nghĩ tưởng gì nó nghĩ thì mặc nó ăn thua gì? Miễn là nó đừng có suy nghĩ lòng vòng ba cái bị sanh, bị già, bị chết này thôi, chứ nó nghĩ gì cứ cho nó nghĩ, mà đừng có nghĩ cái chuyện đó.

Mà nghĩ cái chuyện đó thì dẹp…​ người bình thường như Thầy thôi, thì mấy con sẽ được giải thoát chứ có gì đâu? Đơn giản, quá đơn giản không có khó gì!

Đó, Đức Phật đã gom lại cho chúng ta thấy: Một cái đời sống của chúng ta xung quanh cả bao nhiêu vật chất, tình cảm của chúng ta đều là gói ghém ở trong đó hết. Đó Đức Phật gọi là cái bị sanh, bị già, bị bệnh, bị chết.

Bây giờ muốn cái mà không sanh, không già, không chết thì bỏ cái này xuống đi, chứ đâu có bảo dạy mình diệt cái ý thức của mình, đừng có niệm ở trong đó? Các con hiểu rõ cái chỗ này.

Cho nên bây giờ mà cứ ngồi đó mà lại ức chế cho hết…​

(20:08) …​còn bữa nào mà có vọng tưởng lia lịa tới thì trời ơi bữa nay tu sao mà khó quá! Đó là cái tu sai, không đúng.

…​ của mọi người. Nhưng người tu hành không chấp nhận những vọng tưởng có tướng bị sanh, bị già, bị bệnh, bị chết.

Đó Thầy lặp lại đó! Thầy sẽ đọc lại câu này thấy rõ:

Tu hành là một sự sống bình thường chứ lý đâu lại diệt hết ý thức phân biệt thiện ác?

Cho nên có vọng tưởng hay không vọng tưởng đều là một ý thức bình thường của mỗi con người, nhưng người tu hành không chấp nhận những vọng tưởng…​

Tức là những ý tưởng của chúng ta khởi nghĩ đó.

…​ có tướng bị sanh, bị già, bị bệnh và bị chết.

Nó đúng với cái câu trong bài kinh Thánh Cầu.

Tất cả những vọng tưởng đó…​ đều ngăn tất cả những vọng tưởng đó.

Những cái vọng tưởng mà bị sanh, bị già, bị chết đó, tất cả những vọng tưởng đó, nếu nó đến thì chúng ta ngăn và diệt.

…​ Còn những vọng tưởng không sanh, không già, không bệnh, không chết thì để tự nhiên.

Nhớ cái câu Thầy nói. Nó có vọng tưởng, nhưng mà vọng tưởng không sanh, không già, không chết thì để tự nhiên chứ! Vậy thì cái vọng tưởng nào mà không sanh, không già, không chết?

(21:25) Quý vị biết quá nhiều, bây giờ tôi ngồi tôi nghĩ là bây giờ đây thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự nè, thì cái này rõ ràng là cái vọng tưởng không sanh, không già, không bệnh, không chết chứ gì? Cái thanh thản, an lạc, vô sự có sanh, già, bệnh, chết gì trong đó được? Nó đơn giản vậy.

Mà nếu có những cái kia thì mình nhìn thấy, điểm mặt nó liền, đâu chấp nhận nó! Cho nên cứ để tự nhiên. Vì vậy mà chúng ta đâu cứ phải gò bó ức chế cái tâm nó quá là cực khổ như vậy?

Cho nên tu riết rồi Thầy thấy, mấy con tu riết mà cái mặt cứ gằm gằm gằm gằm vầy mà không thấy hân hoan chút nào hết! Người nào cũng thấy coi nó khắc khổ quá, cứ hai tháng qua rồi thì nhìn coi bộ người nào coi cũng khắc khổ! Sao mà làm khổ mình đến cái mức độ như vậy?

Bởi vì, Thầy nói không dám ngó ai hết! Ai biểu liếc xéo liếc ngang làm chi, ngó thì ngó, nhìn thì nhìn chứ sao, có gì đâu, nhưng mà đừng có liếc người ta!

Cho nên Đức Phật dạy: “Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật, muôn pháp lành đều do nơi đó mà sanh!”

Các con thấy không? Không phóng dật mà các pháp lành tăng, như vậy là có vọng tưởng hay không vọng tưởng nè? Các con cứ nghĩ đi, các con cứ nghĩ cái câu của lời Đức Phật nói.

Câu Đức Phật lời nói quá rõ ràng: “Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật, muôn pháp lành đều do nơi đó mà sanh” - do nơi tâm không phóng dật mà sanh.

Vậy thì do nơi tâm, pháp lành mà, thì nó có chỗ nào? Có bị sanh, bị già, bị chết nữa không? Đâu có nữa! Cho nên nó đâu phải là hết vọng tưởng đâu.

Quý vị có nghe rõ lời dạy này chưa? Không phóng dật nhưng lại các pháp lành từ nơi tâm không phóng dật mà sanh! Đọc câu này chúng ta thấy người tu hành có hết vọng tưởng không?

(23:10) Nếu hết vọng tưởng là chúng ta thành cây đá mất! Nghĩa là tu cái kiểu mấy con mà đi khất thực mà Thầy thấy ít hôm chắc nó thành cây thành đá hết! Nghĩa là không dám cục kịch đi, cứ nhìn dưới chân này bước, bước, bước, rồi tới nó lấy cơm rồi cái cúi đầu đi về, không dám ngó qua ngó lại gì hết, thành một cây đá!

Chúng ta ngó qua ngó lại nhưng không được liếc xéo, liếc ngang! Mình hiểu vậy! Đó là những cái mình quá gò bó, mình quá sợ hãi. Có gì đâu mà mình phải sợ hãi mình dữ vậy?

Tại sao chúng ta lại dẹp hết vọng tưởng để trở thành cây đá?

Tu là làm chủ những sự đau khổ để hết đau khổ chứ đâu phải tu là làm cho chúng ta trở thành con người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, gầm gầm đi không dám nhìn ngó ai?

Tu là đem lại cho tâm hân hoan vui vẻ, đoan trang, chánh trực, không liếc xéo, liếc ngang, không nói xấu nói lỗi người, không ly gián người này với người khác.

Tu là đi đứng khoan thai nhẹ nhàng, thoải mái chứ đâu phải đi cúi đầu, khom lưng bước thấp, bước cao!

Tu là tỉnh giác, nhưng tỉnh giác đâu có nghĩa là chỉ có biết bước đi, hơi thở, mà tỉnh giác là tỉnh giác tất cả mọi sự việc xung quanh chúng ta.

Nghĩa là đâu có tỉnh giác ở trên bước đi không đâu, mà tỉnh giác đây là tỉnh giác những chuyện gì xung quanh chúng ta xảy ra, biết rõ thiện ác, biết rõ cái bị sanh, bị già, bị chết biết rõ, sự kiện xảy ra biết được, đó mới là tỉnh!

Chứ không phải tỉnh cứ trong hơi thở, biết hơi thở ra, biết hơi thở vô. Đâu có tỉnh nghĩa là tỉnh mình đi biết mình đi không đâu? Cho nên tỉnh giác là toàn diện, chứ không phải tỉnh giác có một cái hành động của chúng ta thôi.

Nhưng tỉnh giác trong một cái hành động đầu tiên của chúng ta tu tập đó là bắt đầu, khởi sự cho người mới tu là tập nương vào hơi thở, biết hơi thở ra vô, đó là mới tập tỉnh.

Còn bây giờ mấy con đã trải qua bao nhiêu thời gian tập cái đó rồi, bây giờ còn tập cái đó để làm gì nữa? Tập làm gì nữa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...