15-THINH TƯỞNG, HƯƠNG TƯỞNG,
MỘNG TƯỞNG
(10:15) Tu
sinh 1: Dạ, Thầy như sao mà thậm chí có khi mình nghe như là có ai gọi
mình, mà thật sự không có Thầy.
Trưởng
lão: Đó là bị,
Thầy nói đó là thinh tưởng con, thật sự cái tiếng gọi rất rõ ràng, rất rõ ràng
nhưng mà không có người gọi, nhưng mà mình nghe rất rõ ràng và nghe cái người gọi
cái giọng âm thanh của người đó cũng gọi rõ ràng nữa. Chứ không phải nghe, nó
nghe cái tiếng gọi không phải đâu, nghe chứ ví dụ bây giờ cô Út gọi, thì nghe
rõ ràng là tiếng cô Út. Hoặc là nghe một cái người nào đó, cái tiếng của người
đó nó rõ ràng vậy, nhưng mà sự thật cái người đó không gọi, đó là cái thinh tưởng
của con nó gọi.
Người nào
cũng bị hết, người bây giờ không tu họ cũng có nữa. Trường hợp ví dụ như họ
đang làm gì, bỗng nhiên họ nghe tiếng gọi, họ hỏi cái người mà hỏi, con hỏi cô
là gì, hay hoặc là con hỏi chú là gì đó, nhưng mà biết được tiếng hỏi đó là của
cháu mình rồi, nhưng mà quay qua thì không thấy ai hết. Mình tưởng thật có nó gọi,
nhưng mà sự thật ra thinh tưởng của mình nó gọi. Nó sống với cái tình của nó đối
với đứa đó. Hoặc là nó sợ hãi mà nó bị gọi, nó cũng có những cái điều đó.
Tu sinh
1: Mà Thầy ơi,
lúc mà con đi Thân Hành Niệm thì sao mà con cứ ngửi được hết cái mùi này đến
cái mùi nọ hoài Thầy?
Trưởng
lão: À, cái đó
là cái hương tưởng nữa, nó xuất phát từ ở trong tưởng con.
Tu sinh
1: Con thấy đủ
cái mùi hết trơn, con sợ quá cái con ra khỏi cái chỗ kinh hành đó con ra ngoài
thì nó đỡ.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái hương tưởng.
Tu sinh
1: Hương tưởng
hả Thầy?
Trưởng
lão: Hương tưởng,
hoặc mùi thơm hoặc là mùi thối.
Tu sinh
1: Dạ đủ thứ
mùi hết đó.
Trưởng
lão: Đều là nó
là hương tưởng. Tự mình tu tập mình nhiếp tâm mình thì bắt đầu cái tưởng nó phải
xuất hiện, cái tưởng nó phải xuất hiện.
Cái người mà
không tu Thầy nói cái thinh tưởng nó cũng xuất hiện nữa. Bình thường, nghe tiếng
gọi hoặc tiếng nói gì đó nhưng mà nó bình thường thôi, tại vì cái tâm của mình
lúc bấy giờ nó có cái tình cảm hoặc là cái ác cảm gì đó thì trong khi đó dẫn nó
phát ra cái âm thanh đó để nó thực hiện qua cái tưởng của nó chứ không có gì hết.
(12:11) Còn
cái người tu thì coi như là mình, mình tu sai một chút nào, mình ức chế nó đó
thì nó đó thì nó lại phát ra dễ dàng hơn, nó nhiều hơn. Mà nếu nó không phát ra
thì nó phải đi qua cái giấc mộng, hoặc ác mộng hoặc thiện mộng. Tức là mình có
cái phần ức mà chế nó, cho nên vì vậy nó phải đi qua cái ngõ đó, nó đi qua cái
ngõ mộng.
Cho nên khi
mình tu tập, mình thấy hồi đó mình ít mộng mà giờ vừa chợp mắt là nằm chiêm
bao, vừa chợp mắt là chiêm bao thì mình biết là cái tu của mình đây có sai rồi,
sai là bị ức chế.
Mục đích của
đạo Phật nó rất dễ, là vì mình xả tâm chứ không phải ức chế tâm. Cho nên: “Ngăn
ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện.” Mà khi mà nó có dạng mà mộng
tưởng đó, thì biết rằng tu ức chế. Nó thấy được cái sai của mình, nó nhìn ra thấy
được cái sai.
Cho nên biết
được cái sai mình sửa, sửa lại cái đó, mình đừng có ức chế nữa. Hay hoặc là
mình nhiếp tâm mình chế ngự tâm mình trong một khoảng thời gian ngắn, mình lui
lại thì nó sẽ mất đi. Ví dụ như bây giờ mình tu 30 phút mà mình thấy trường hợp
bị chiêm bao, mình lui lại 20 phút thì nó hết chiêm bao.
Coi như mình
nhiếp vừa phải, để cho mình tựa đó mình xả tâm. Cho nên con thấy thí dụ như mười
mấy cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở thì con thấy, đầu tiên thì nhiếp tâm coi
như ức chế đó.
Nhưng mà sau
đó thì: “Quán ly tham, quán ly sân, quán đoạn diệt tâm tham, tâm sân,
tâm si.” Nó quán không, nó ly không, nó nương tựa vào đó để mà ly chứ
không phải nó nương tựa vào đó để ức chế để hết vọng tưởng, nó không phải.
Đạo Phật nó
có cái khác cái nó xa cái các tôn giáo khác là nó, cách thức tu nó không có giống.
Vì nó nương tựa để mà nó đẩy, nó đẩy cái tham, sân, si nó thôi. Mục đích của nó
là hết tham, sân, si là thành Phật, là giải thoát thôi, chứ nó không phải là
làm cái gì khác hơn hết.
Cho nên ở
đây thanh thản, an lạc, vô sự là cái chân lý không có tham, sân, si. Cho nên
mình hộ trì nó, vì vậy mà có những cái tham, sân, si là chướng ngại pháp, là
tham, sân, si chứ không có gì. Đau nhức cũng do tham, sân, si mà có hoặc là tâm
mình phóng giật, phiền não gì đó là cũng do tham, sân, si hết. Cho nên chướng
ngại pháp trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp mà đẩy lui thì tức là nó hết tham,
sân, si chứ. Mục đích là làm cho hết tham, sân, si. Mà hết tham, sân, si thì
coi như là xong.
Còn cầu khẩn
thêm cái gì đó thì không cần, chỉ cần hết tham, sân, si thôi. Mà hết tham, sân,
si thì nó có đủ cái đạo lực, nó có Tứ Thần Túc. Do đó mình sử dụng Tứ Thần Túc
để cho mình làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người của mình như bệnh, chết.
Bệnh thì
mình chưa có Tứ Thần Túc nhưng mình vẫn tựa vào hơi thở mình đẩy lui được,
nhưng mà chết thì mình chưa làm được. Vì vậy mà đợi phải có đủ Tứ Thần Túc để
cho mình làm chủ được cái chết.
Có gì không
con?
Tu sinh
2: Thưa Thầy
trong đó có cô Diệu Thanh đang…
Trưởng
lão: Vậy hả
con? Rồi một chút xíu Thầy vô con.
Tu sinh
2: Vô nhà
khách.
Trưởng
lão: Vô nhà
khách hả con? Rồi chờ Thầy chút.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét