10-CHƯ THIÊN VÀ MA VƯƠNG
(29:40) Hôm nay thì Thầy cũng sắp ẩn bóng và đồng thời vì vậy mà buổi
sáng thì gặp Thầy, hôm nay buổi chiều còn lại những gì thì mấy con thưa hỏi kỹ.
Như mấy con những người nào có bệnh thì thưa hỏi kỹ để Thầy dạy cách thức chiến
đấu tận cùng với bệnh, để mà đương đầu với bệnh, để cho dẹp sạch cái bệnh. Còn
cái bệnh mà chúng ta râm râm, thường thường, thì các con cứ ôm pháp Thân Hành
Niệm các con tu riết nó sẽ hết. Nhưng mà nhớ không phải được quá sức của mình,
phải tu trong cái sức của mình, rồi lần lượt thích nghi lần, cái pháp Thân Hành
Niệm nó sẽ thích nghi với cái thân của các con.
Các con tu từ nửa tiếng rồi lên dần lên dần, áp dụng lần cái pháp lên 1
tiếng. Rồi 1 tiếng thấy được rồi tăng lên 10 phút là 1 tiếng 10 phút, rồi 20
phút, rồi 30 phút là 1 tiếng rưỡi. Rồi lần lượt lên 2 tiếng, rồi 2 tiếng thì mấy
con lắng nghe từng lần lượt tăng lên 3 tiếng đồng hồ. Thì các con thấy suốt 3
tiếng đồng hồ mà cái thân này mà đi, ngồi lên, đứng xuống mà chịu nổi là mấy
con thấy nội lực của mấy con cũng nhiều rồi đó, chứ không ít đâu.
Còn nếu mà nó chưa chịu nổi tức là nó chưa thích nghi nổi, thì mấy con tập
cái thời gian ngắn vừa đủ. Trong thời gian tập rất là kỹ lưỡng, thì nó sẽ thích
nghi, nó sẽ tăng từ 3, 4 tiếng đồng hồ rất dễ dàng. Cho nên nếu mà các con tăng
lên được 12 tiếng đồng hồ thì đương nhiên là các con sẽ xong chuyện. Còn tất cả
những trạng thái gì xảy ra trên thân hành của các con đều cán nát, không chấp
nhận một cái gì hết, không tác ý một cái điều gì ngoài phần tác ý của cái Thân
Hành Niệm của mấy con mà thôi.
Còn trái lại, về tu Tứ Niệm Xứ, thì tâm thanh thản mấy con vẫn giữ vững
vàng như là ôm tay lái, ôm phao qua biển, không sợ, không buông tay lái, nhất định
là phải vượt, tức là cái tâm thanh thản đó là cái tay lái vững vàng cho các con
vượt biển, cho nên các con ôm cho chặt. Trừ ra nó buồn ngủ, hôn trầm thì các
con sẽ đi kinh hành, tu trên Thân Hành Niệm thì nó cũng vượt qua hết, không có
gì hết. Nghĩa là vẫn giữ tâm thanh thản bằng cái hành động đi của chúng ta vẫn
tốt. Đó là những điều Thầy nhắc nhở mấy con tu đúng như vậy thì cứu cánh giải
thoát sẽ đến với mấy con cụ thể, rõ ràng.
Mọi trạng thái gì xảy ra trong tâm của mấy con, đều là tác ý lui ra hết,
các con cứ nhắc: “Tao không chấp nhận những trạng thái này, mày
là Ma hãy đi đi!” Nghĩa là hỷ lạc, khinh an, tướng trạng gì xảy ra mấy
con điều tác ý đuổi hết, trừ ra có cái pháp Tâm thanh thản, an lạc. Trong thanh
thản, an lạc bỗng dưng có một cái trạng thái hỷ lạc sinh ra: “Đi mày là Ma,
tao không chấp nhận. Thanh thản là thanh thản không có hỷ lạc ở trong này!”
Cứ đuổi hết, đuổi cho tận cùng.
Khi mà cái tâm của mình hoàn toàn thanh tịnh suốt ngày 12 tiếng đồng hồ, đúng
12 tiếng đồng hồ mà cái trạng thái nó an ổn như thế nào, đó là chính của các
con đã thọ hưởng của cảnh giới Niết Bàn. Thì lúc bấy giờ các con đuổi nó không
đi đâu, nghĩa là tới đó mấy con đuổi không đi. Bởi vì đó là cái trạng thái cuối
cùng của cái sự giải thoát của mấy con. Nó là khinh an, hỷ lạc của nó, là chính
của bản thân của nó rồi, bản thân của Niết Bàn rồi, thì mấy con muốn đuổi cũng
không được, nó không đi. Tại vì nó mà, làm sao nó đi.
(32:55hỷ lạc của tưởng thì các con: “Tao không chấp nhận Ma. Tại sao
tao biết mày Ma? Tại vì tâm tao nó chưa hết dục, nó chưa hết tham, sân si. Nếu
nó hết tham, sân si thì mày là Phật, còn mày chưa hết tham, sân si, mày hiện ra
là mày là Ma.” Mình điểm mặt nó như vậy thì nó mới ly, điểm cho đúng chứ điểm
sai nó đâu có rút được. Các con nhớ kỹ những cái lời mà Thầy nói, mấy con phải
nhớ cho kỹ để rồi khi gặp cái tâm của mình mà các con gặp cái trạng thái gì đó
thì các con sẽ tác ý mà đuổi. Bởi vì mình có phương pháp, nhưng mà phương pháp
đuổi giặc phải đuổi cho đúng giặc chứ đâu phải đuổi trật, đuổi cho đúng thì các
con sẽ thấy các con sẽ qua, nó sẽ qua.
Bởi vì trong kinh Tương Ưng, đức Phật cũng dạy cái này rất rõ, khi mà một
cái niệm, khi một cái tướng trạng nào hiện ra đức Phật nói: “Ma”,
thì có dạy các vị Tỳ Kheo: “Ma mày đến mày dụ tao, tao nhất định là không
nghe, mày là Ma đi đi!” Mà hễ nói nó Ma cái nó biến mất, các con thấy
không? Mà một chư Thiên đến dạy nói điều lành điều thiện, thì đức Phật nói: “Là
chư Thiên ta đã làm rồi khỏi cần nhắc.” Cái thiện thì đó là chư Thiên mấy
con, mà cái ác là Ma, đó các con nhớ. Cho nên khi đó mình cũng phá nó đi chứ
mình đâu có để nó gọi chư Thiên, để nó lải nhải làm sao mình ôm pháp? Cho nên
mình cũng đuổi đó đi luôn: “Mày là chư Thiên, như vậy đúng rồi.” Thì
ngay đó nó cũng biến mất. Đó thì các con nhớ kỹ.
Bởi vì kinh sách Phật dạy cách thức mình tu tập, nói chư Thiên, nói Ma đồ
trong đó đủ thứ. Người ta không hiểu người ta tưởng Ma thật, chứ không ngờ là từng
cái hiện tượng nó xảy ra trong thân khi chúng ta tu, chứ không phải gì. Đang ngồi
tu như vậy, Ma nó hiện ra một cái, nó nói cái này, nó cám dỗ cái kia: “Tuổi
nhỏ vậy mà ngồi tu uổng, lo đi hưởng dục lạc cho nó đã đi rồi mới vô mà tu.” Nó
khuyên mình vậy đó, ngay đó biết nó Ma rồi chứ gì. Nó nói: “Giờ này sao đói
bụng quá muốn ăn.” Đó là Ma chứ còn cái gì nữa.
Rồi bắt đầu nó hiện ra ánh sáng trong con mắt, mình thấy nó phóng ra cái
hào quang, tia tia đó: “Mày là Ma, mày phóng ra chứ ai, tao đâu có phóng hào
quang đâu, mà mày phóng lạ vậy?” Thì các con thấy toàn bộ là Ma. Ngồi đây bỗng
dưng mình hít thở hoặc mình đưa tay ra, sao nó an lạc kỳ lạ, bắt đầu: “Mày
là Ma tao biết mà, mày là Ma mày đi đi tao đâu có chấp nhận!”
Bất kỳ cái tâm mình nó còn ác pháp, còn dục mà nó có tướng trạng gì, đều
là Ma tưởng không. Nhớ kỹ như vậy là mấy con sẽ biết được mặt Ma, thì mấy con sẽ
thắng nó. Nó nói cái lý, nó luận cái lý rồi mình đúng, rồi mình theo nó là nó dụ
mình đó, cho nên mình sai. Đó, tu tập thì nhớ kỹ như vậy, không có Thầy thì cái
gì cũng Ma hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét