Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2023

393-TU THEO ĐẶC TƯỚNG TÁC Ý ĐUỔI TRẠNG THÁI TƯỞNG

 

393-TU THEO ĐẶC TƯỚNG TÁC Ý ĐUỔI TRẠNG THÁI TƯỞNG

(31:21) Tu sinh Gia Khánh: Dạ, kính thưa Thầy, cho con hỏi như con rồi tu tập thời gian bao nhiêu phút rồi mình nghỉ, rồi tu nửa tiếng đó rồi ngưng?

Trưởng lão: Trong nửa tiếng con chỉ tập mười phút mà thôi, không có tập hơn được. Phải không, cái sức của con, cái đặc tướng của con.

Rồi bắt đầu bây giờ trong cái thời gian này mấy con tập luyện ba mươi phút đi, rồi tới chừng đó Thầy sẽ sắp xếp cho mấy con mười phút hay năm phút. Thì sau khi mấy con tập, mấy con dụng cái pháp này rồi, mới biết được cái sự mà xảy ra cho mấy con như thế nào? Thầy mới đưa cho mấy con thấy, đây là cụ thể cái đặc tướng của mấy con. Chứ bây giờ Thầy chỉ điểm, ờ mấy con phải tu năm phút, người kia tu mười phút, mấy con không tin đâu!

Nhưng mà mấy con cứ tu tập ba mươi phút đi rồi Thầy chỉ cho mấy con sẽ thấy là mấy con tu vậy không có được, ba mươi phút không được, thì tu phải mười phút. Như vậy là cái đặc tướng của con như vậy.

Cũng như bây giờ con đứng lên hỏi, Thầy nói con mười phút, nhưng mà Thầy biết là ba mươi phút con sẽ bị đó, phải không? Cho nên vậy đó Thầy bảo con. Nhưng mà bây giờ Thầy không dạy chung chung như vậy đâu, mà Thầy căn cứ vào cái cụ thể của mấy con tập luyện mà xảy ra Thầy mới dạy, dạy cho mấy con tu đúng cái căn bản, đúng cái sức lực của mấy con. Như vậy nó mới có hợp với mấy con mới được. Nó đâu phải là dạy chung chung đâu mấy con. Từ mọi người đều có cái đặc tướng riêng của mấy con, cái sự nhiếp tâm nó cũng có sự riêng biệt của mấy con. Có người nhiếp được mà có người nhiếp không, có người nhiệt tâm làm được mà có người làm một hơi nghe nó mệt nhọc quá trời quá đất như thế này, nó muốn điên đầu tui nè. Thì như vậy là phải như thế nào chứ đâu phải để cho mấy con bắt buộc mấy con làm như mọi người, giống nhau được sao?!

(32:52) Tu sinh Gia Khánh: Kính thưa Thầy, khi mà có phát hiện là cái trạng thái Tưởng, nước miếng ngọt, hoặc trào nước miếng đó Thầy, cũng tác ý đuổi đi luôn?

Trưởng lão: Cũng đuổi đi hết! Tất cả mọi cái gì đó đều là bị tưởng hết hà con. Thay vì thấy nó xuất phát nước miếng ngọt, tưởng là Cam Lồ đó, cứ ngồi đó nuốt nước miếng không là nguy hiểm. Nó trật rồi! Cho nên vì vậy mà nó tác ý: “Mày không có được sanh ra. Nước miếng này phải bình thường chứ, tại sao nước miếng bây giờ như nước đường vậy?” Cho nên phải tác ý xả đi, không có chấp nhận. Con hiểu không?

(33:24) Cư sĩ Hiển: Dạ, Trưởng lão, cho con hỏi thăm nữa là mấy hôm nay ở nhà con tập thì là một cánh tay đưa ra vào thì con thấy nó không có niệm gì. Nhưng hôm trước Trưởng lão dạy mà con nghe chưa kỹ, nghe chưa rõ nên cho con hỏi. Là sau khi con đưa vào và đưa ra, tác ý rồi bắt đầu mới làm một lần, thì hết một lần là con xả nghỉ vài phút rồi con làm lại. Hay là con lại bắt đầu làm tiếp lại từ đầu? Con chưa hiểu được là xả nghỉ hai, ba phút rồi mới tập lại hay là mới được một lần mà tâm không có niệm thì bắt đầu tập tiếp lại?

Trưởng lão: Không. Bây giờ con tập không có niệm rồi con nghỉ. Rồi con bắt đầu trở lại con tập như lúc đầu trở lại, cũng thí dụ như năm lần đưa tay ra vô rồi con nghỉ, con tập trở lại. Cứ như vậy để cho nó thuần thục suốt trong cái thời gian ba mươi phút. Vừa tập vừa nghỉ. (Vừa tập vừa nghỉ) Vừa tập vừa nghỉ trong ba mươi phút, mà được rồi thì Thầy mới cho tăng lên hay không tăng lên, chứ con đừng có tăng bậy.

Cư sĩ Hiển: Dạ, mà trong lúc con nghỉ ngơi thì con vẫn ngồi như vậy hay là thí dụ con duỗi chân ra như thế này?

Trưởng lão: Nếu mà nó không có mỏi tê gì đó thì con cứ ngồi bình thường. Mà bây giờ nó có tê thì con cứ duỗi ra ngồi nghỉ. Thì bây giờ nó tê nhức ở đây thì duỗi ra cho nó thoải mái một chút đi, rồi cái bắt đầu trở lại tu thì co lại có sao đâu. (Dạ) Chứ không có gì đâu. (Cám ơn Thầy)

Thì rồi há mấy con. Xong rồi, có gì không? Con hỏi Thầy đi?

Tu sinh 10: Kính thưa Trưởng lão cho con hỏi

Trưởng lão: Để Thầy còn qua bên kia Thầy thăm các ấy nữa.

(34:54) Tu sinh 10: Con tập như kinh hành mười bước và ngồi xuống thở năm hơi thở ra vô thì lúc cái hơi thở thứ năm mà cuối cùng con thở ra thì nó đã bị hôn trầm.

Trưởng lão: Hôn trầm vậy thì đứng lên đi kinh hành, có vậy thôi, không có sợ!

Bởi vì khi mà mình thở ra rồi mà mình thấy cái sức tỉnh của nó đã mờ rồi, bây giờ con tiếp tục nữa là con bị hôn trầm nó đánh vô đó. (Dạ) Tốt hơn là xả luôn cái hơi thở này ra, đứng dậy đi kinh hành, tập trung trong bước đi. Mình tập trung trong bước đi thì cũng như là con hít thở chứ có gì đâu. Nhưng mà hôn trầm nó đánh vô không được, con hiểu không? (Dạ)

Đó, mình phải biết linh động và thay đổi cái phương pháp để đối phó với cái hiện tượng của nó đang đánh mình thì con sẽ thắng trận, phải không?

Rồi bây giờ còn ai hỏi gì nữa không? Hết rồi, phải không con? (Bây giờ không hỏi nữa!) Thôi bữa khác hỏi. (Cái thời gian Thầy …​) Rồi cứ tập đi rồi sẽ hỏi.

Các con nhớ kỹ, đây là cái pháp Dẫn đó. Để không mấy con tu lung tung đủ thứ mà không biết dẫn tâm làm sao cho đúng đó. Rồi phải không? Rồi kỳ sau đó, mà Thầy kiểm tra trở lại một lần nữa là dạy cho mấy con tu ngay đặc tướng của mấy con. Phải tu theo đặc tướng của mình chứ không tu theo đặc tướng của mình thì mấy con bị ức chế tâm quá nhiều, không được! Hao năng lượng nhiều thì nó lại bị hôn trầm thùy miên nhiều, thì nó không tốt. Thôi, Thầy ra mấy con.

HẾT BĂNG


392- CÓ TRẠNG THÁI LẠ THÌ PHẢI BÁO THẦY

 

392- CÓ TRẠNG THÁI LẠ THÌ PHẢI BÁO THẦY

(12:05) Còn có cái gì trong suốt thời gian mà mỗi ngày các con tu tập, còn có cái gì mà trạng thái gì xảy ra, thì nên báo cáo cho Thầy liền để mà Thầy chuẩn bị Thầy chỉnh cho. Chứ mấy con không báo cáo thì mấy con sẽ bị lọt vào trong tưởng là một, hai là mấy con sẽ tu sai. Tu sai nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh mấy con, nó bị rối loạn, nó bị hô hấp. Lúc bấy giờ mấy con thành bệnh thì rất là nguy hiểm.

Cho nên khi mà nghe một cái trạng thái gì bất kỳ, căng đầu, nặng đầu, hoặc là hồi hộp, hoặc là tức ngực, hoặc là những cái trạng thái mà nó xảy ra nghi là bệnh đó, thì mấy con sẽ báo cáo Thầy liền, để Thầy kịp thời để chặn đứng nó lại, để hướng dẫn cho mấy con tu đúng. Để cho nhiếp tâm cho được bởi vì nhiếp tâm là một cái điều tập trung rất là lớn chứ không phải là tu chơi, tu thường được.

Cho nên vì vậy mà cố gắng hết mình để nhiếp tâm cho đạt được cái chất lượng không niệm. Tại sao mình phải tu tập như vậy? Tại vì mình muốn cái tâm của mình định tỉnh thì mình phải tu tập như vậy. Mà nếu mà có xảy ra những cái gì đó là phải tập nhiều lần nó mới xảy ra. Mà trong cái cơ thể của mình nó chưa thích nghi, nó chưa quen với cái sự nhiếp tâm đó, cho nên nó bị rối loạn cơ thể của mình, xảy ra những cái trạng thái đó. Nên báo cáo cho Thầy liền để mà Thầy biết cách Thầy dừng lại. Và không phải dừng lại để cho mấy con không có biết cách tu. Dừng lại cách thức tu tập đó để sửa sang lại cách thức tu tập cho phù hợp đặc tướng của thân các con. Cho nên các con cũng vẫn tiến bước ở trên con đường nhiếp tâm an trú, chứ không phải là làm cho mấy con mất thời gian không nhiếp được, hay hoặc là trở về với cái trạng thái bình thường cũng không được. Hễ nhiếp tâm là nhiếp tâm, nhưng mà nhiếp tâm bằng cách nào mà không bị rối loạn. Còn nhiếp tâm mà bị rối loạn thì dừng lại Thầy chỉnh đốn. Cho nên khi mà có cái điều kiện gì thì mấy con báo cáo lại cho Thầy liền tức khắc, suốt trong bảy ngày để mà tập luyện, các con nhớ kỹ điều Thầy nói!


391- THÂN DAO ĐỘNG LÀ DO TƯỞNG HÀNH

 

391- THÂN DAO ĐỘNG LÀ DO TƯỞNG HÀNH

(09:46) Còn bây giờ thì lo nhiếp tâm cho được, chứ đừng có thấy cái trạng thái an an mà con lặng theo nó thì cái thân của mấy con bị dao động trở lại, thì nó sai. Mấy con phải tỉnh thức, bởi vì khi mà thân của mấy con bây giờ mà nó an, là mấy con sẽ bị gục tới gục lui, nó lúc lắc, nó lúc lắc cái thân.

Cho nên cái tưởng hành của mấy con nó sẽ xuất hiện ngay khi cái thân của mấy con bị an. Còn khi mấy con còn tỉnh hoàn toàn thì cái thân hành của mấy con nó không có dao động, nó còn tỉnh. Nó không phải là mấy con bị hôn trầm thùy miên đâu, nhưng mà thân nó bị tưởng hành.

Khi mà cái thân mình nó an trú được, nó im lặng được thì cái thân nó cứ lúc lắc, nó dao động tức là cái tưởng hành nó hoạt động. Chứ không phải là, cái người mà hôn trầm thùy miên thì họ bị hôn trầm thì họ gục xuống như vầy. Còn mình thì nó dao động thì nó như thế này hoặc nó nghiêng tới nghiêng lui, nó rung động nhẹ nhàng, nó qua lại, tưởng hành thân mấy con.

Cho nên khi mà ngồi đây mà kiểm tra thì Thầy thấy rõ ràng, là mấy con về cái phần thân thì mấy con có một cái số bốn sư thì thân có dao động, còn ba sư thì rung động. Cho nên, về cái phần thân phải cố gắng khắc phục trở lại, giữ gìn cho nó đừng có cho dao động nữa.

Cho nên muốn cho nó đừng dao động thì mấy con phải tập nhiếp tâm, tỉnh thức hoàn toàn ở trong cái hơi thở, biết rõ hơi thở ra, hơi thở vô rõ ràng và luôn lúc nào cũng cảnh giác được cái thân của mình. Đừng có để cho nó dao động. Thí dụ như mấy con ngồi thì mấy con nhìn cái chỗ này, lát mình nó ngó lên ngó xuống thì mấy con sẽ bị dao động. Nhớ lưu ý cái chỗ này, thì nó mới đạt được cái chất lượng của cái sự tu tập của mình. Đạt được cái chất lượng ban đầu, căn bản bắt đầu mà được thì nó sẽ đi vào nó dễ dàng. Mà căn bản ban đầu bị động rồi, thì sau này mấy con không đi vào được cái sức định tĩnh được. Cho nên cố gắng khắc phục ngay từ cái giờ phút đầu tiên mà Thầy kiểm lại, thì phải tập cho kỹ lưỡng cái căn bản lại. Chớ còn nếu cái căn bản mình không đạt được thì sau này chúng ta cũng chỉ tu dẫm chân tại chỗ đó mà thôi, chứ không thể tiến tu được nữa, không thể đi xa hơn được nữa.


398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ

  398- PHẢI DỪNG TƯỞNG TUỆ (46:53)  Sư Tuệ Duyên : Dạ, về hôn trầm, thì hôn trầm thùy miên thì nó không có đau tê gì, chỉ cái phần nó không ...